Suốt chặng đường đi, An Nhiên tính đủ cách để trốn được.
Không phải cô không còn yêu mà cô sợ mình yếu lòng.
Chỉ cần một cái nhíu mày của hẳn, cô lại không cưỡng được chính mình, chỉ muốn sà vào lòng hắn mà thôi “Em muốn đi ngắm sao” An Nhiên bất thình lình nói.
“Được” Tống Thành không hỏi nhiều, dứt khoát nhấn ga, giống như chỉ cần cô yêu cầu, bất cứ điều gì hắn đều có thể vì cô mà thực hiện.
Siêu xe bóng loáng vun vút lao trên đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã đến ngọn đồi lần trước, vừa đúng lúc ánh nắng cuối cùng của ngày tất lìm.
Bầu trời trên cao im lặng, chưa có trăng cũng chẳng thấy sao đâu, mờ mịt ảm đạm vô cùng.
“Chờ một lát, sẽ có… Hừm?” Lời nói của Tống Thành bị cắt đứt bởi An Nhiên đã nhào vào ngực hắn.
Hai tay cô quấn chặt lấy gáy hắn, ra sức kéo sát về phía mình.
Tống Thành chẳng mấy khi bị vợ áp vào thế yếu, vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Hắn tận tình đáp lại tất cả những đòi hỏi của cô.
Từng nụ hôn liên tiếp rơi xuống mỗi tấc da thịt mềm mại, hẳn luyến tiếc hương vị của cô vợ nhỏ bé này.
“Nữa… em muốn nữa..” Giọng An Nhiên như: vỡ nát dưới sức nặng của hẳn, khóc không thành tiếng.
Hơi ấm của hắn, ngọt ngào của hẳn, hung hăng của hẳn, tất cả đều trút lên cô giống như muốn nghiền nát thành nước và nuốt chửng vào bụng.
Những ngón tay mềm mại của cô vuốt ve hẳn, khiến hắn phát đau.
Dứt khoát đem tất cả những thứ rườm rà ném bỏ, hẳn muốn được sát vào cô, da thịt tiếp xúc trần trụi, không bị cách trở bởi bất cứ thứ gì “Vợ, nâng chân em lên” Dù ở thế bị động mà hưởng thụ, hắn vẫn như cũ chú ý đến cảm nhận của cô, muốn tự mình đưa cô đến tầng mây cao nhất.
“Để anh hôn em”
Ghế xe đã được hạ xuống thấp nhất có thế, khiến nó giống như một cái giường nhỏ.
Trên đồi hiu quạnh, bốn phía chỉ là mây trời.
Tống Thành mở mui xe, để cho gió đêm dịu dàng ùa đến, lớn vởn xung quanh hai người.
An Nhiên ngồi trên bụng hắn, tóc ngắn lay động, vương vào đuôi mắt xinh đẹp.
“Đừng khóc” Ngón tay sạch sẽ của Tống Thành chạm đến giọt nước nóng hổi vừa lăn xuống, đưa vào miệng nếm.
“Anh đã phổ cập khoa học cho em về thành phần của nước mắt rồi còn gì”
Cô phì cười.
Hắn cũng mỉm cười theo, thầm thì: “Từ giờ không gọi em là công chúa khóc nhè nữa”
“Vậy gọi là gì?”
“Công chúa tè dầm” Hắn lại vươn người, liếm nốt mắt bên kia, rất từ tốn, dịu dàng.
An Nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời u ám lúc trước đang điểm thêm vài ánh sao mờ mờ, thở dài.
Là công chúa của hắn, là vợ hẳn, là phu nhân nhà hẳn, cái gì cô cũng muốn.
Nhưng còn con trai cô thì sao? Cô đã thề độc với Tống Nguyệt Sương, cho nên không thể nuốt lời.
Tống Thành biết cô nghĩ cái gì.
Hắn đưa tay xoa xoa bờ vai gầy của cô, nói “Lúc trước cũng chỉ nói là li hôn.
Bây giờ lời hứa của em đã hoàn thành rồi, em không cần áy.
náy nữa.
An Nhiên, anh hứa với em, sẽ làm cho mẹ đổi ý.
Nhất định có ngày bố mẹ anh sẽ sang nhà em hỏi cưới em cho anh”
Cô nheo nheo đôi mắt đẹp, không hình dung ra dáng vẻ của Hạ Cẩm khi đi hỏi vợ cho con trai là thế nào, nhất là khi cô dâu là người bà không ưa.
Nhưng ánh mắt kiên định của Tống Thành không cho phép cô lùi bước.
Hẳn nhìn cô chăm chú, giống như vẻ đẹp của mọi tạo vật trên thế gian này đều tụ lại ở nơi cô, biếu cảm sỉ mê tôn thờ.
“Em chờ anh” An Nhiên cúi xuống, chậm rãi ban cho hắn một nụ hôn thật lâu.
Chẳng phải ngoài hẳn ra, cô không thể chấp nhận thêm ai khác ư? Chính cô đã nói, dù hẳn có lấy người khác cũng sẽ chúc phúc cho hắn, chỉ cần hắn được bình an, vui vẻ mỗi ngày, cô đã thấy mãn nguyện.
Tống Thành nâng bàn tay cô lên, nói: “Vậy bây giờ đeo lại nhẫn đi”
Hắn nhanh chóng rút cái nhẫn cưới từ tay phải của cô ra, chờ đợi cô đưa tay trái.
An Nhiên chiều ý hắn, khiến hẳn rất vui mừng, nói đùa một câu: “Lúc trước không ai biết phu nhân của anh là ai.
Lần này vừa đúng lúc anh bỏ vợ, lại có một Nguyễn An Nhiên xuất hiện bên cạnh làm bạn gái, về sau danh chính ngôn thuận kết hôn, cả thế giới đều biết”
“Anh không giữ bí mật nữa à?”
“Không” Hắn tươi cười, khuôn mặt điển trai làm người khác muốn ngạt thở cứ thế tươi tỉnh, phấn chấn khác thường.
“Nếu biết cô dâu là em, ngày nào anh cũng muốn kết hôn.
Anh muốn cho tất cả mọi người trên đời này đều