Đúng lúc An Nhiên chìm đắm vào nụ hôn của hẳn đến sắp mất kiềm chế, đột nhiên cánh môi lại lạnh lẽo khác thường Tống Thành ngẩng đầu, nhìn cô, nói “Sáng sớm mai đi ủy ban”
Hả? Có chuyện gì mà phải lên phường? Cô nhíu mày, vô cùng kinh ngạc, hỏi “Không phải anh nói Ân Lãm một câu là giải quyết xong giấy li hôn ư?”
Đến kết hôn mà hẳn cũng có thể gian lận làm được, huống chỉ là li hôn.
Tống Thành thở dài, lạnh lùng cần môi cô một cái: “Chúng ta tái hôn.
“Không thể nào!” Cô vội vã nhảy dựng lên Làm gì có đạo lí nào tối nay vừa li hôn, sáng sớm hôm sau đã đứng chầu chực ở cửa ủy ban để tái hôn cơ chứ! Chẳng lẽ muốn ông chủ tịch ủy ban mảng vì cái tội giỡn chơi với pháp luật?
Nhưng hơn hết, cái quan trọng hơn vẫn là lời thề với Tống Nguyệt Sương…
Tống Thành nghe được lời cự tuyệt dứt khoát của cô, ánh mắt trầm lạnh đi rất nhiều.
Hắn hừ một tiếng, xoay người bước trở lại xe, không biết từ đâu lại móc ra một bao thuốc lá, không nhanh không chậm rút một điếu ngậm trong miệng.
Hẳn lại rút ra một chiếc bật lửa nhôm, che tay châm thuốc.
Hắn sao lại hút thuốc? An Nhiên nhìn ánh lửa đỏ lập lòe trong xe, không khỏi chua xót.
Tống Thành cực kì ít hút thuốc, nếu không phải có lần cô tình cờ bắt gặp hẳn vừa nghiên cứu tài liệu để cứu vấn một hợp đồng vô cùng căng thắng, vừa đốt thuốc thì có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ nghĩ hẳn lại hút thuốc lần nữa.
Thấy hắn như vậy, trong lòng An Nhiên rất khó chịu.
Tuy đã nói chia tay, không còn dính dáng gì đến nhau nữa, nhưng thấy hắn bi thương.
như vậy, không quấy, không phiền, lại một mình về xe châm thuốc, lặng lẽ như một con sư tử đang cô độc giấu mình để liếm láp vết thương, cô lại không nỡ quay đi Chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, chân An Nhiên đã tự động bước tới.
Tống Thành thấy cô lại gần, tự mình đóng cửa kính mà nãy giờ hắn vẫn hạ xuống để nhả khói thuốc.
Cuối cùng, trong xe mịt mù khói.
An Nhiên bực mình nhìn hẳn, lại muốn giở cái thói công tử bột ra đây!
Cô không nói không rằng, bước vòng qua phía đầu xe, tự mở cửa leo lên ghế phụ.
Tống Thành suýt chút nữa đánh rơi điếu thuốc trên tay.
Hắn lầm bầm câu gì không rõ, lập tức hạ hết tất cả bốn cửa kính, mui ve cũng kéo ra, ném thẳng điếu thuốc ra xa.
“Vẫn biết khói thuốc có hại cho sức khỏe mà vần hút?” An Nhiên nghiêm khắc nhìn hẳn.
Hắn lúc trước còn bá đạo cường thế, bây giờ lại đột nhiên giận dỗi: “Liên quan gì đến em?”
“Em không chịu tái hôn với anh nên anh mới như vậy còn gì?” An Nhiên vừa bực vừa buồn cười, không thèm cùng hắn so đo.
Nhưng hắn lại lầm bầm: “Anh giúp em giải quyết chuyện của Nguyệt Sương như vậy, cuối cùng em lại vứt bỏ anh mà chạy.
Đồ vô lương tâm này.
Biết vậy anh mặc kệ em, dù sao người hại con bé sảy thai cũng không phải anh, mà là em.
“A… không phải!” An Nhiên run lên, đúng là chuyện này cô chưa nói rõ với hắn.
“Lúc đó cô ấy chạy quá nhanh, em không hề đụng tới”
Khói thuốc trong xe đã tản mát đi rất nhiều Tống Thành bực mình nói: “Em không đi bệnh viện đó, làm sao mà xảy ra chuyện” Đúng là cả giận mất khôn.
Hắn chỉ chăm chăm việc An Nhiên không chịu cùng hần tái hôn, làm sao mà nghĩ cái gì cho đúng lí lẽ được nữa.
“Sao em lại không được đi bệnh viện đó?” Cô cũng phát bực vì sự vô lí của hắn.
“Anh sao lại vô lí như thế? Em gái anh đổ oan cho em, bây giờ anh không bênh em, lại đi bênh cô ấy.
Đúng là người một nhà mài”
“Ai là người một nhà?” Tống Thành ngồi phắt dậy, sống lưng thẳng tắp, một tay chống ở đầu gối rất có khí thế nhìn thẳng An Nhiên.
“Vì em, anh đã đoạn tuyệt quan hệ với con bé.
Bây giờ anh là người thân cô thế cô, lang thang không nơi nương tựa.
Đã thế còn bị em hắt hủi, anh không được tức giận à?”
“Cái gì?” Hai mắt An Nhiên trừng trừng mở lớn.
“Đoạn tuyệt quan hệ? Là bởi vì cô ấy ép chúng ta li hôn nên anh đã cắt đứt quan hệ với em gái? Anh nghĩ cái gì vậy?”
“Thì sao?” Tống Thành nhún vai.
“Cả đời không tha thứ.
Chờ đến lúc anh hấp hối, em đứng đó nhìn giúp anh, tuyệt đối không để nó đến gần, cũng không cho phép nó đến mộ khóc, biết chưa?”
Cái gì mà… Hẳn miệng nói dỗi như trẻ nhỏ nhưng nội dung thì thật là tuyệt tình.
Bởi vốn dĩ hẳn nói được làm được!
Xét cho cùng, trong chuyện này, người bất hạnh hơn cả lại chính là Tống Nguyệt Sương.
Con thì mất, anh trai xóa bỏ quan hệ, thân thể yếu ớt, đúng là khổ đủ đường.
So ra, cô vẫn còn may.
mắn hơn.
Nghĩ vậy, bao nhiêu oán hận của An Nhiên với Tống Nguyệt Sương bỗng được hóa giải.
Cô nhỏ giọng khuyên nhủ hẳn mấy câu “Anh em như thể chân tay, anh giận cô ấy thì nói vậy, nhưng làm sao lại bỏ em gái như thế được.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, cô ấy còn trẻ, không kìm giữ được cơn nóng giận vì mất mát quá lớn.
Anh là anh trai, phải bao dung với cô ấy.”
“Bao dung như thế nào?” Đột nhiên Tống Thành túm lấy eo An Nhiên, kéo cô ngã trên người hẳn, say mê ngửi hương thơm quen thuộc trên người cô.
Hắn trầm mặc một lúc, tận tình cảm thụ khoảnh khắc tuyệt vời này, sau đó mới nói.
“Muốn vậy cũng được.
Nhưng vừa rồi em dọa anh sợ quá, đêm nay phải bồi thường lại cho anh”
Bồi thường?” An Nhiên hiểu ra, vội duỗi tay vỗ về tóc hắn một chút.
Tống Thành khinh bỉ hừ mũi, dứt khoát tóm lấy bàn tay kia nhét vào giữa đũng quần của mình, cười vô lại: “Bồi thường một khoản lớn đấy, chúng †a cùng thức mà thanh toán đến sáng mai.”
An Nhiên tái cả mặt, đến lúc này rồi mà hẳn còn nghĩ tới chuyện đó! Đàn ông đúng là loại động vật sống bằng nửa