Cánh cửa gỗ ngăn cách giữa hai người không làm giảm đi niềm vui của Hoàng Kiên.
Anh không ngớt tán dương sự thông minh, tỉnh ý của mẹ mình.
“Thắng bé này, bớt nói nhảm đi”, Trần Tuyết Hoa quen thói giơ tay lên định cốc vào đầu con trai một cái, nhưng chợt nhớ ra chẳng có cái đầu nào ở đó cả, bà lại gõ nhẽ lên cánh cửa, “Nói rõ tình hình của con xem.”
Hoàng Kiên chỉ nói vẫn tắt mình bị hiểu lầm, đang trong quá trình chờ điều tra làm rõ sự việc. Trần Tuyết Hoa cũng hiểu rằng những công tác của con trai là bí mật không nghe thấy con nói thế thì cũng đành trấn an: “Mẹ đã nhờ các cậu của con rồi. Bọn họ đã hứa sẽ giúp một tay. Cục trưởng không chuyển con sang cục điều tra hẳn là cũng có ý đồ của ông ấy, con cứ yên tâm ở đây”
Hoàng Kiên mang tên của gã trinh sát kia nói ra, dặn mẹ nhờ các cậu của anh điều tra hắn một chút.
Trần Tuyết Hoa ghỉ nhớ cái tên xong thì a về. Bà vào được đây cũng không dễ dàng, không nên để nhiều người nhìn thấy, càng bất lợi cho con trai.
Các cậu của Hoàng Kiên thực sự rất năng nổ. Trần Tuyết Hoa vừa đem lời nhản của con trai chuyển lại, bọn họ đã lập tức bắt tay vào điều tra ngay. Chẳng mấy chốc, thực sự chứng minh được gã trinh sát kia có liên hệ với một tên trùm trong đường dây buôn lậu.
Lúc Lâm Tuyên chạy tới báo tin này cho Hoàng Kiên, anh đang ngồi khoanh chân trên giường chăn kiến. Đây là trò mà thời sinh viên bọn họ thường bị phạt mỗi khi vi phạm kỉ luật. Người ta vẽ một vòng tròn đường kính khoảng một gang tay, đem bỏ vào đó vài con kiến, số lượng tùy theo mức độ vi phạm kỉ luật. Học viên bị phạt chỉ có mỗi một việc là ngồi chăn lũ kiến sao cho chúng không ra khỏi cái vòng tròn Đây đúng là nỗi ám ảnh của biết bao thế hệ học viên, thách thức đỉnh cao kiên nhẫn.
*Sếp ơi, chúc mừng anh!”, Lâm Tuyên mừng mừng tủi tủi nói, sếp tai qua nạn khỏi thì cậu ta cũng chấm dứt nỗi nhục bị theo dõi, nghỉ ngờ. Những kẻ nào hôm trước vừa lên tiếng móc mỉa sếp nhà cậu ta, hôm nay coi như tự vả đôm đốp.
Hoàng Kiên vứt que tăm xuống, mặc cho lũ kiến chạy túa ra khỏi vòng, bò tan tác mỗi con một phương.
“Nhưng tôi vẫn chưa được tự do, đúng không?”
Lâm Tuyên gật đầu, nói: “Đúng vậy. Vẫn chưa nằm được chứng cứ của gã kia nên anh chịu khổ thêm một chút vậy. Để em đưa anh về.”
Hoàng Kiên nhận lấy những đồ dùng cá nhân của mình, đi theo Lâm Tuyên ra xe. Ít ra thì giam lỏng tại nhà vẫn tốt hơn trong căn phòng cũ kĩ đó. Anh cười thầm, hẳn là cục trưởng vẫn cần anh làm con mồi để câu được cá lớn.
Khỏi phải nói Trần Tuyết Hoa mừng như.
thế nào khi thấy con trai được thả ra. Bà vội vàng đi chợ, nấu một bữa thịnh soạn tẩm bổ cho con trai. Mấy ngày lăn lộn ở rừng rồi lại đến bị giam lỏng, Hoàng Kiên trông nhem nhuốc lẳm rồi, khiến bà nhìn thấy mà đau lòng.
Hai mẹ con cơm nước nghỉ ngơi được nửa ngày, nhóm công an mặc thường phục làm nhiệm vụ canh gác bên ngoài cũng đã đổi ca. Hiện tại Hoàng Kiên không thể ra khỏi nhà, bị hạn chế tiếp xúc với người khác.
Anh chỉ có thể ở nhà, gọi điện cho người khác để tiếp tục điều tra. Em trai Lâm Tuyên biết tin anh bị người khác lừa vào bẩy, hết sức tức giận. Cậu ta cứ lẩm bẩm: “Để em lôi ra mười tám đời tổ tông nhà nó”
Hoàng Kiên rất tin tưởng vào khả năng của cậu ta. Chỉ cần một số điện thoại vốn là sim rác của gã trinh sát kia, cậu ta cũng lần ra được vô số thông tin. Anh chỉ cần chắt lọc từ chỗ thông tin đó chắc chắn sẽ ra được nhiều vấn đề.
Làm việc một hồi, bỗng anh nhớ tới An Nhiên, liền cảm thấy sốt ruột, không biết hiện tại cô có còn ở nhà Nguyễn Chính Quốc nữa không. Lần cuối anh nhìn thấy cô là ở trước cửa nhà Tống Thành, vừa được vớt lên từ hồ cá sấu. Do lệnh triệu tập ban hành quá gấp gáp, cô lại bị sốt nên anh đành để Nguyễn Vũ Như đưa cô về nhà bố mẹ. Nhưng người đàn ông tên Tống Thành kia liệu có chịu buông tha cho cô? Hắn sẽ không xuống tay nặng nề với cô nữa chứ? Chẳng có gì khiến anh tin vào tấm lòng từ bi của một tên tư bản máu lạnh, hai bàn tay không mà đấm vỡ mũi cá sấu cả. Chính hắn đẩy An Nhiên vào nguy hiểm mà vẫn dửng dưng như thế tất cả những điều đó là lỗi của cô.
Thấy anh ở nhà mà cứ bồn chồn đi đi lại lại, Trần Tuyết Hoa không khỏi lo lắng hỏi thăm.
Anh biết mẹ mình chẳng ưa gì An Nhiên nhưng bây giờ anh cũng đang lực bất tòng tâm, đành mở lời cầu xin mẹ một phen “Mẹ tìm cách cho con gặp An Nhiên được không?”
Trần Tuyết Hoa lúc nào cũng yêu thương, chiều chuộng con trai nhưng riêng chuyện này thì bà chưa bao giờ nhượng bộ. Chỉ cái tên Nguyễn An Nhiên thôi cũng khiến bà bài xích ghê gớm.
“Không được. Con đang bị giam lỏng, đừng có liều mình làm những chuyện nhảm nhí”
Hoàng Kiên vẫn cố chấp: “Con không đi ra ngoài, mẹ tìm cách đưa cô ấy đến đây có được không? Hoặc tìm hiểu thông tin về tình hình hiện nay của An Nhiên vậy. Con thực sự lo cho sự an toàn của cô ấy”
Trần Tuyết Hoa cương quyết không nhượng bộ. Bà cũng không rảnh đi quan tâm đến một đứa con gái hư thân đã hút hồn con trai mình. Nhưng Hoàng Kiên nài nỉ quá, bà đành khuyên