Ngày cuối tuần ông chủ không có nhà, đám người làm cũng được xả hơi đôi chút.
Hà Văn Nhĩ mang một bộ ấm chén gốm hoa lam Chu Đậu ra vườn, bà Hai pha cho ông một ấm chè shan tuyết, cả hai cùng thưởng.
thức, nói chuyện phiếm.
“Ông nói xem, vì sao cậu chủ lại cho phép ‘người kia’ tới ở hả? Cũng chẳng phải họ hàng, dây mơ rễ má gì” Bà Hai bực bội lên tiếng trước. Thông tin Nguyễn Vũ Như sẽ chuyển tới biệt thự này khiến cho bà chả thích thú gì. Tuy hai cô gái đối với bà đều xa lạ như nhau, nhưng bà lại rất yêu Cá Chép nên dĩ nhiên trong lòng cũng thiên vị mẹ của nó hơn. Vũ Như chắc chắn không thể bao dung với đứa nhỏ, An Nhiên lại bị nhốt trong phòng, bà tự thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ Cá Chép, không để thằng bé chịu thiệt thò Hà Văn Nhĩ cũng sống quá nửa đời người, nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của bà Hai thì bật cười: “Bao nhiêu năm rồi, bà vẫn chẳng bỏ được cái nết sồn sồn ấy nhỉ. Chuyện của gia chủ, chúng ta quản được chắc. Chuyện năm xưa chẳng lẽ bà quên rồi sao?”
Bà Hai nhấm nhẳng chẳng đáp quên hay chưa, bà còn mải hồi tưởng lại chuyện quá khứ. Khác với Hà Văn Nhĩ là người được phu nhân chỉ định đi theo Tống Thành khi hắn ra ở riêng, bà Hai lại là “bị đuổi đi”. Do tính bà nóng nảy, thường xuyên cự cãi với đầu bếp cũ trong nhà nên bà rất hay bị quở mắng. Có điều, tay nghề nấu ăn của bà rất khá, được cậu chủ Tống Thành và cô chủ Tống Nguyệt Sương khi đó ưa thích nên mới được giữ lại.
Một lần, Hạ Cẩm bị ốm, thèm ăn trứng gà ngải cứu, suốt mấy ngày liền đầu yêu cầu món đó. Bà Hai thấy tù tì một tuân thực đơn không đổi, liền ý kiến với đầu bếp chính Đầu bếp chính khi đó gọi là Vương béo, vừa nghe bà nói , hắn đã khó chịu mắng ngay: “Cô có quyền chỉ đạo tôi nấu món gì à?
Bà chủ yêu cầu làm đấy, cô giỏi thì lên mà ý kiến với bà ấy”
Bà Hai thấy thái độ đầu bếp rất coi thường mình, cũng nổi nóng: “Nhưng chẳng ai ăn trừng gà ngải cứu liền một tuần cả! Dù là bà chủ có thích thì ông cũng phải khuyên bà ấy chứ. Bổn phận của đầu bếp là làm ra những món ngon miệng, bổ dưỡng cho gia chủ. Ăn nhiều trứng như vậy, bà chủ sẽ bị đầy bụng”
Nghe bà Hai lớn tiếng, Vương béo vô cùng tự ái. Dù sao ông ta cũng có kinh nghiệm hơn ba mươi năm làm bếp. Món gì ngon, món gì bổ, chẳng lẽ phải cần đến một phụ nữ trẻ mới vào nghề mấy năm dạy bảo hay sao. Ông khinh thường nhiếc móc: “Cô thì biết cái gì! Ngải cứu bổ máu, tốt cho não. Bà chủ làm việc vất vả, bị suy nhược, khẩu vị kém hẳn đi thì phải ăn món này cho điều hòa khí huyết, thông máu lên não. Loại đầu bếp tay ngang như cô không biết gì thì im miệng!”
Hai cự cãi to tiếng, dẫn tới bao nhiêu người khác vây quanh. Hà Văn Nhĩ lúc này vừa được phong làm quản gia chính thức, đành đứng ra hòa giải đôi bên. Vì Vương béo kia là người lớn tuổi hơn, lại có kinh nghiệm làm việc lâu năm nên không chịu xuống nước, trong khi bà Hai mới làm việc được ít lâu. Sắp tới lại có kế hoạch cắt giảm người làm do tình hình kinh tế suy thoái, chỉ cần đầu bếp chính nói một tiếng, người phải đi chính là bà. Bà Hai tuy cứng đầu nhưng vẫn biết mình ở thế yếu, có điều bắt bà cúi đầu xin lỗi thì bà không phục. Hà Văn Nhĩ biết Vương béo kia tuy người to nhưng lòng lại nhỏ mọn, thù dai, đành tự mình cúi đầu thay mặt bà Hai xin lỗi hẳn. Vương béo thấy Hà Văn Nhĩ nhún nhường như vậy thì liếc bà Hai một cái, tỉnh tướng quay đi.
Vê sau, bà ấm ức, tự mình nấu mấy món khác mang cho bà chủ lựa chọn. Hạ Cẩm thấy bà Hai đến thì rất ngạc nhiên, bà Hai liền nói: “Gan của phu nhân không tốt, trong ngải cứu lại có độc tố gây hại cho gan. Ăn trứng liên tục cũng không tốt nếu bị sỏi thận. Tôi làm mấy món này để phu nhân đổi vị”
Hạ Cẩm xưa nay làm việc rất có trật tự, thấy một phụ bếp nho nhỏ lại tự tiện đến gặp mình, nói mình hết yếu gan lại yếu thận thì rất bực, bèn quở mắng một hồi. Vương béo.
kia nhân thể lại tát nước theo mưa, thổi vài câu khiến Hạ Cẩm rất không vừa mắt bà Hai, bèn đuổi đi. Hà Văn Nhĩ lúc đó muốn nói giúp cũng không được, phu nhân còn dọa nếu ông nói thêm câu nữa thì chính ông cũng không xứng là quản gia, dám cãi lại gia chủ.
Phải mất một thời gian điêu đứng, về sau cậu chủ ra ở riêng, Hà Văn Nhĩ mới đề nghị đón bà Hai quay về làm đầu bếp chính. Cứ thế hai người lại cùng làm việc từ đó tới nay.
Sau lần đó, bà thu liễm tính khí rất nhiều.
Nhưng chuyện của Tống Thành lần này lại khiến bà ngứa miệng không nhịn được. Bà Hai không lập gia đình, chẳng có con nên bà thương Cá Chép lắm. Nếu để Vũ Như cùng ả người hầu Hồng Ngọc hống hách kia ở lại, thẳng bé nhất định phải chịu khổ rồi. Hôm trước cô ta vừa đến đã làm Cá Chép khóc ầm ĩ, may mà cậu chủ về kịp. Hôm sau cô ta đến, thắng bé lại suýt chết đuối. Rõ là mệnh cô ta khắc với thăng bé.
Hà Văn Nhĩ thở dài, vỗ võ lên đầu bà như hồi còn trẻ, khẽ nói: “Nếu không yên tâm thì tôi giúp bà để mắt đến thẳng nhỏ nhiều một chút”
Lúc