“Anh không sao chứ?”
Tống Thành nhìn cô gái có khuôn mặt thanh tú đang đứng dưới ánh trăng, cảm thấy âm thanh trong như tiếng chuông năm nào lại một lần nữa ngân lên. Hẳn thấy trái tim đập nhanh loạn xạ, giống như chính mình đang đứng giữa sân trường chan hòa ánh nắng và rải rác lá bàng khô ngày nào.
Cô gái thấy hẳn không trả lời thì cúi xuống giúp hẳn phủi một chút bụi trên tay áo. Cô khúc khích cười, giống hệt như Phan Thủy Tường năm xưa.
“Cô tên là gì?”
Tống Thành nín thở chờ đợi câu trả lời.
Cô gái mềm mại đáp: “Thanh Tường”
Hắn vừa vui mừng, vừa thất vọng. Giống nhau một chữ “Tường.”
Chỉ một chữ.
Thanh Tường thấy hẳn vẫn ngẩn ra thì bắt chuyện: “Anh là khách của nhà này hả?”
Tống Thành gật đầu: “Tôi đến ngảm đom đóm một đêm”
Thanh Tường thấy thế thì cười tươi rói: “Vườn nhà tôi là nơi đom đóm tập trung nhiều nhất làng đấy, hơn cả bãi cỏ bên kia.
Anh có muốn đến xem thử không?”
Tống Thành cảm thấy cô gái này rất giống Phan Thủy Tường, ngay cả cách nói chuyện mềm mại cũng giống. Anh không cưỡng lại được, liền gật đầu, đi cùng cô.
Quả thực, vườn nhà Thanh Tường ngập tràn ánh sáng lung linh của đàn đom đóm.
Cô đưa hẳn đi dạo một vòng, sau đó mời hắn ngồi lại uống trà . Ở đây, nhà nào cũng có một bộ bàn ghế trong vườn để phục vụ khách du lịch. Thanh Tường đứng trước tủ trà, nghĩ ngợi một lát, sau đó quyết định bỏ qua hộp trà thông thường mà lấy ra một hộp nhỏ nằm sâu trong hốc tủ.
Cô trầm lặng pha một ấm trà mới, ánh mắt nhìn Tống Thành sâu thêm một chút.
Tống Thành quan sát Thanh Tường, cảm thấy ngoại trừ việc cô gái này có sự thành thục của phụ nữ trưởng thành thì so với Phan Thủy Tường năm xưa không khác là bao.
Hãn trộm nghĩ, nếu Phan Thủy Tường lớn lên, cô nhất định cũng có dáng vẻ này.
Dáng vẻ mà hẳn thích.
“Anh dễ dàng đi theo một cô gái lạ thế sao?” Thanh Tường thấy Tống Thành nhìn mình thì lém lỉnh ngước lên trêu đùa hẳn.
“Không, nhìn cô giống một người quen cũ nên tôi không cho là lạ”
Thanh Tường lại cười khúc khích: “Người yêu cũ?”
Tống Thành không đáp.
Ngày ấy, khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trong bệnh viện, khắp người quấn băng trắng bóc. Ba tuần sau đó hắn mới đến trường học thì bàn bên cạnh đã hoàn toàn trống không, phủ một lớp bụi mờ.
“Phan Thủy Tường đâu?” Tống Thành hỏi ai cũng không biết lí do vì sao cô chuyển trường. Cuối cùng, hẳn đành chạy đến phòng hiệu trưởng để hỏi.
Thầy hiệu trưởng nhìn thấy hắn trên đầu vẫn quấn băng, hai mắt đỏ ngầu thì gọi hẳn vào, đưa cho hắn một cốc nước, sau đó mới chậm rãi kể cho hẳn nghe. Tống Thành hoàn toàn im lặng chờ đợi thông tin hẳn cần “Hôm đó may là có bạn đến gọi thầy tới cứu hai đứa kịp lúc. Khi thầy tới, em đã bất tỉnh còn Phan Thủy Tường bị vây bởi mấy đứa học sinh kia. Sau khi thầy đưa cả hai về, mẹ của Phan Thủy Tường biết chuyện thì nổi giận đùng đùng. Bà ấy không muốn con gái gặp nguy hiểm nên đã chuyển trường. Thầy cũng không rõ em ấy chuyển đi đâu”
Dù thầy hiệu trưởng không nói nhưng Tống Thành lại rất rõ ràng vì hắn mà Thủy Tường bị đẩy vào nguy hiểm, chính hẳn lại không đủ năng lực bảo vệ cô. Hắn cực kì tức giận bản thân mình vô dụng.
Rời khỏi phòng hiệu trưởng, hắn buồn bực gọi cho Thanh Trí, rủ cậu ta đi đâu đó cho khuây khỏa. Thanh Trí biết Tống Thành vừa mới tậu một chiếc xe phân khối lớn, hào hứng đi ngay. Cả hai lái xe ra ngoại ô. Tống Thành vừa lành vết thương vẫn dứt khoát đòi cầm lái. Đám con trai cấp ba, đứa nào chẳng vài ba lần lái xe, nhất là với đám con nhà giàu như Tống Thành và Thanh Trí.
Chiếc xe to như con gấu, dưới sự điều khiển của Tống Thành thì chồm lên, rú một tiếng kinh hồn rồi phóng vụt trên đường cao tốc.
Trên đường đi, cả hai lướt qua một đám thanh niên. Bọn họ bấm còi loạn xạ, đánh võng trêu ngươi khiến Tống Thành nóng máu. Hản tức tối vít ga đến mức tối đa, lao xuyên qua đám người như một tia