CHƯƠNG 126: ĐƯA KHANH KHANH THAM GIA ĐÊM HỘI TỪ THIỆN
Căn nhà sau mấy ngày trang trí đã trở nên rực rỡ hẳn lên, chú Phúc và thím Phúc biết cậu chủ nhỏ sắp trở về liền mừng rỡ không thôi, chú thím cho người sơn lại toàn bộ căn nhà, thậm chí còn xây dựng một khu trò chơi nhỏ ngay trong vườn hoa, ngoài ra còn có cả cầu trượt. Thế nhưng Lăng Duy Khiết lại quên mất nói với họ, hai đứa con này của anh không giống như trẻ con bình thường khác, mấy thứ này đã không thể hấp dẫn được chúng nữa rồi.
Làm như sợ ông bố Lăng Duy Khiết bắt nạt mẹ, tối nào hai đứa nhóc cũng dính lấy Khanh Khanh đòi ngủ chung, Lăng Duy Khiết không thể không chuyển ra phòng khách.
Ban đầu anh muốn ngủ ở phòng làm việc, nhưng hai đứa lại chiếm luôn phòng đó, nhất quyết không cho anh trải nệm ngủ, ngay cả sô pha cũng không được.
Hơn nữa, mỗi buổi sáng Lăng Duy Khiết muốn ngủ nướng hoặc làm biếng một xíu cũng không được nốt, đứa thì chụp tai nghe vào tai anh và mở nhạc, đứa lại lấy đồng hồ báo thức bắt anh phải tỉnh dậy.
Sáng sớm, Lăng Duy Khiết đầu óc mơ màng leo lên xe, vì ngủ không đủ giấc nên nhiệm vụ lái xe được giao cho anh bạn tài xế.
"Tổng giám đốc, cuối tuần này có một buổi bán đấu giá từ thiện, hôm nay chính phủ gửi thư mời, viết rõ rằng, tổng giám đốc cần phải tham gia." Bắt đầu ngày làm việc, thư ký tới báo cáo cho Lăng Duy Khiết lịch trình làm việc hôm nay.
"Cụ thể thời gian." Vừa nghe tới đấu giá từ thiện, Lăng Duy Khiết liền buông bút xuống.
Những hoạt động thế này trước đây đều để Đoan Minh đi thế, nhưng năm nay anh muốn đi xem tình hình ra sao, hơn nữa còn có thể đưa theo Khanh Khanh đi cùng để nhân dịp giới thiệu Khanh Khanh cho cả công ty.
"Cô trả lời với bọn họ là tôi sẽ mang theo vợ đi cùng." Lăng Duy Khiết dặn dò thư ký mấy câu khiến cô ta ngây ngẩn cả người.
"Tổng giám đốc, anh... anh kết hôn rồi ư?" Một lúc lâu sau cô thư ký mới hỏi.
"Tất nhiên, cô hỏi đơn vị tổ chức xem buổi từ thiện này có bao nhiêu đơn vị truyền thông tới?"Lăng Duy Khiết nghiêm túc nói.
"Vâng." Thư ký lập tức ghi chú lại. Lăng Duy Khiết rất chờ mong buổi đấu giá này.
Kết hôn sắp được 6 năm rồi nhưng không ai biết chuyện hai người họ, đúng là rất thiệt thòi cho Khanh Khanh, nhân dịp này anh sẽ để truyền thông công khai luôn, chỉ hy vọng hai đứa nhóc không phản đối.
Lăng Duy Khiết không có ý định nói trước cho đám nhóc, buổi sáng hôm diễn ra buổi từ thiện, trước khi đi làm, anh mới nói cho mấy mẹ con biết.
"Khanh Khanh, em đã đỡ nhiều chưa?" Trên bàn ăn, thấy sắc mặt Khanh Khanh đã tốt hơn rất nhiều, anh bèn mở miệng hỏi thăm.
"Vâng, em đã khỏe hẳn rồi, mấy ngày nay còn bắt đầu vẽ nữa cơ..." Khanh Khanh đáp, tuy mới trở về được một tuần, nhưng cô thích cuộc sống như thế này, đây mới là gia đình trong lý tưởng của cô, mỗi ngày cả nhà đều cùng nhau ăn sáng, ăn tối, giờ chỉ còn thiếu vấn đề học hành của bọn trẻ.
"Thế, cuối tuần em có thể cùng anh tham gia một buổi từ thiện không?" Lăng Duy Khiết nói với giọng đầy tha thiết, không còn thấy bóng dáng của một tổng giám đốc bá đạo trước đây nữa.
"Buổi từ thiện yêu cầu người đi cùng à?" Khanh Khanh cũng không phải muốn từ chối, chỉ là cô không thích đi mấy buổi tiệc thế này thôi, trước đây cô cũng từng đi với bố rồi, chẳng có gì vui cả.
"Ừ, lần này là thành phố tổ chức. ghi rõ bắt buộc phải đi, anh còn muốn mang Lâm Lâm và Duệ Duệ theo luôn ...”
"Dạ, con muốn đi." Lăng Duy Khiết còn chưa dứt lời thì hai đứa nhóc đã nhao nhao lên đòi đi.
"Lâm Lâm và Duệ Duệ đã muốn đi thì chúng ta đi cùng nhé." Thấy bọn trẻ hưng phấn như vậy, Khanh Khanh bèn đồng ý, dù sao cô cũng muốn tình cảm bố con ngày càng thân thiết hơn.
Ngày diễn ra buổi từ thiện, Lăng Duy Khiết không lên công ty nữa. Ăn sáng xong, anh liền đưa Khanh Khanh và bọn trẻ đi mua đồ. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh mua đồ cho Khanh Khanh kể từ khi bọn họ kết hôn.
"Bố ơi, có phải bố định hối lộ bọn con không?" Lâm Lâm tay bấm trò chơi, miệng cười khúc khích hỏi.
"Bố là bố của con đó, còn phải hối lộ à? Sao thế, chẳng lẽ sư phụ các con cũng dùng cách này mua đứt các con à?" Lăng Duy Khiết nhìn hai đứa nhóc qua kính chiếu hậu nói.
Thật ra trẻ con rất ngây thơ, chỉ cần tốt với chúng thì chúng sẽ rất ngoan và nghe lời. Mấy ngày nay anh đã tích lũy được một ít kinh nghiệm, từ đó đã tìm ra cách để ở chung với chúng.
"Làm gì có, sư phụ dùng trí tuệ và năng lực để tụi con tâm phục khẩu phục, ai như bố, gian trá nguyên cây." Lâm Lâm không phục nói.
"Vậy sư phụ ngầu lòi của các con đâu rồi?" Mỗi lần nghe thấy các con nói về sư phụ, Lăng Duy Khiết lại nghiến răng ghen ghét.
"Sư phụ nói, bây giờ cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, sư phụ sẽ không tới quấy nhiễu chúng ta, mất công bố trông thấy lại tự ti, nhưng chỉ cần chúng con muốn đi thì sư phụ sẽ tới đón bất cứ lúc nào. Bố đừng tưởng chúng con ở đây là đã nhận bố, bố còn chưa vượt qua thử thách đâu." Hai đứa nhóc cố ý khiêu khích Lăng Duy Khiết, chặt chém ông bố mình không chút thương tiếc.
"Được rồi, các con đừng quậy nữa nào, sư phụ các con lớn rồi, không chạy theo quậy chung với các con nổi đâu."Khanh Khanh thấy ba bố con cãi nhau loạn xạ bèn bất đắc dĩ nói.
"Thật không biết mẹ thích bố ở chỗ nào, vừa ki bo nhỏ mọn, mà ánh mắt còn hạn hẹp, nhan sắc cũng chỉ tầm tầm, tính tình thì khó chịu, mà lại còn mê gái nữa...."
"Ha ha ha, con cái mà dám nói bố mình thế à? Mà hai đứa có soi gương chưa đó, nếu bố nhan sắc tầm thường thì có thể sinh được hai
đứa đẹp trai thế không hả?" Nghe xong lời bọn trẻ, Lăng Duy Khiết cười phá lên, lúc này cũng đã tới bãi đỗ xe trung tâm thương mại, anh quay đầu nhìn hai đứa con đang ngồi sau xe.
"Được rồi, cũng xem như bố có tí nhan sắc, nhưng bố không đẹp trai bằng chúng con. Vì chúng con còn di truyền gen trội của mẹ nữa, bố chỉ ăn ké thôi." Duệ Duệ không phục.
"Nếu không nhờ cái mặt này thì sao mẹ có thể gả cho bố." Lâm Lâm cũng không phục.
"Ha ha, xem ra mẹ còn chưa kể trước khi các con sinh ra thì bố như thế nào, ha ha ha, thế này đi, đợi về nhà bố sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn cho các con xem." Lăng Duy Khiết nhìn hai đứa con cười đắc ý, ban đầu Khanh Khanh đâu phải vì khuôn mặt của anh mà lấy anh, chính vì điểm này anh với cô mới đi được tới hôm nay.
"Trước kia anh như thế nào? Hình như chỉ có thể miễn cưỡng gọi là thuận mắt thôi nhỉ." Nhắc tới Lăng Duy Khiết lúc kết hôn, Khanh Khanh không khỏi bật cười.
"Bà xã à, phải nói là mắt em sáng như đuốc." Lăng Duy Khiết nói xong cũng cảm thấy ngại ngùng, anh mỉm cười nhìn cô: "Ông xã em tài giỏi thế này cơ mà."
"Bố, thế bố có xuống xe hay không, mẹ làm tóc và trang điểm rất lâu đó, bất luận thế nào cũng phải để mẹ trở thành cô gái đẹp nhất hôm nay." Hai đứa nhóc xuống xe một lúc, thấy Lăng Duy Khiết vẫn lề mề trên xe liền gõ cửa hối thúc.
"Tới đây tới đây!"
Khuôn mặt Khanh Khanh bỗng hơi đỏ ửng, vừa rồi ánh mắt Lăng Duy Khiết nhìn cô khiến cô đắm say, cô còn tưởng anh sẽ hôn cô, may mà bọn trẻ kịp gõ cửa.
"Bố ơi, bố cũng phải đẹp trai lên một tí, vậy mới xứng với mẹ chứ." Hai đứa nhóc đi sau lưng Lăng Duy Khiết nói.
“Khiết à, cái này thế nào?" Khanh Khanh thay đồ xong liền đi ra.
Bộ váy màu lam đậm hoàn mỹ tôn lên thân hình đẹp tuyệt của cô, tấm lưng trần trắng nõn lấp lánh hấp dẫn người ta sờ vào và hôn lên nó.
"Bà xã, có thể đổi bộ khác không? Anh sợ tối nay anh muốn giết người quá." Lăng Duy Khiết đi tới hôn lên bờ vai trần của Khanh Khanh.
"Mẹ ơi, tối nay mẹ là đẹp nhất." Hai đứa nhóc cũng vây lại.
"Cái đó còn phải nói, bà xã của bố tất nhiên đẹp nhất đêm nay rồi.” Lăng Duy Khiết ôm eo Khanh Khanh, anh biết Khanh Khanh rất đẹp, nhưng lại không ngờ cô lại đẹp tới hút mắt người khác thế này.
"Bố à, tối nay là một thử thách nhé, bố phải bảo vệ mẹ thật tốt đó." Lâm Lâm và Duệ Duệ mặc bộ vest nhỏ đứng cùng Lăng Duy Khiết, trông ba bố con y như nhau, chỉ khác kẻ lớn người nhỏ.
Một nhà bốn người tới bên ngoài khách sạn tổ chức buổi đấu giá từ thiện, ở đây có rất nhiều người, dường như đều quen biết với Lăng Duy Khiết, ai cũng tới để chào hỏi anh.
Cả nhà Lăng Duy Khiết vừa bước xuống xe đã ngợp trong ánh đèn flash, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ là gia đình sáng nhất đêm nay.
"Tổng giám đốc Lăng, xin hỏi đây có phải là vợ anh không, còn hai bạn nhỏ này nữa..."
"Sếp Lăng, anh và phu nhân quen nhau lâu chưa?"
"Xin hỏi sếp Lăng và phu nhân quen biết thế nào ạ?"
"Khanh Khanh!" Phóng viên xung quanh như phát điên vây lại, bên ngoài cuối cùng cũng truyền tới giọng nói quen thuộc.
"Bác ơi, cứu tụi cháu với!" Hai đứa nhóc thính tai nghe thấy liền hét lên.
Một tiếng "bác" này đã giải đáp thắc mắc của đám phóng viên, ngay lập tức có phóng viên chuyển hướng sang Thẩm Hạo Trự.
"Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi quan hệ của anh và tổng giám đốc Lăng rất tốt phải không?"
"Xin chào các vị, đừng chen lấn, từng người hỏi nào, tôi có thể trả lời mọi vấn đề của các vị." Giọng Thẩm Hạo Trự vang dội, thoáng cái đã thu hút được đám phóng viên.
"Xin hỏi tổng giám đốc Thẩm, hai bạn nhỏ vừa rồi gọi anh là bác, xin hỏi bà Lăng là..."
"Hai cậu bé vừa rồi là cháu ruột của tôi, nhưng mấy năm nay chúng và mẹ nó vẫn sống ở Ý, vì thế mọi người mới không biết." Thẩm Hạo Trự mỉm cười nói, anh hiểu cách để đối phó truyền thông.
"Ý?"
"Trông bà Lăng rất quen?" Có phóng viên quay đầu tìm kiếm Khanh Khanh, nhưng cả nhà Lăng Duy Khiết đã đi rồi, Lăng Duy Khiết nhân lúc phóng viên bị dời sự chú ý đã đưa Khanh Khanh vào khách sạn.
"Tôi nhớ ra rồi, bà Lăng chính là quán quân cuộc thi thời trang quốc tế năm ngoái, cô Vivian." Có phóng viên đột nhiên reo lên.
"Anh phóng viên này đúng là mắt tinh như sao, không sai, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Vivian chính là bà Lăng, và cũng là em gái tôi, tên tiếng Trung là Thẩm Khanh Khanh." Thẩm Hạo Trự mỉm cười nói ra thân phận của Khanh Khanh.
Anh ta làm như vậy không phải muốn giúp Lăng Duy Khiết, anh ta chỉ hy vọng Khanh Khanh được hạnh phúc, với tư cách một người anh trai, nếu cả đời này định sẵn không có duyên vợ chồng thì hãy để anh ta làm anh trai Khanh Khanh cả đời, quan tâm bảo vệ yêu thương cô với tư cách một người anh.
"Tổng giám đốc Lăng, rất vui được gặp anh, tôi còn lo anh không tới được." Lăng Duy Khiết và bạn bè trong chính trường chào hỏi nhau, sau đó anh bước về phía người đàn ông trung niên, ông ấy vừa thấy Lăng Duy Khiết liền vui vẻ nói.
"Rất vui được gặp ông, phó thị trưởng Tôn đích thân chủ trì buổi đấu giá, sao tôi dám không tới được." Lăng Duy Khiết quay sang giới thiệu với Khanh Khanh: "Khanh Khanh, đây là phó thị trưởng Tôn."
"Tổng giám đốc Lăng đúng là có phúc." Phó thị trưởng Tôn cười xởi lởi, "Tổng giám đốc Lăng, mời vào."
"Khiết, lâu rồi không gặp." Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh vừa ngồi xuống, bên trái liền vang lên giọng nói đầy ghen tức.
"Không ngờ cô cũng ở đây." Sắc mặt Lăng Duy Khiết hơi thay đổi, không ngờ Hồ Tiêu Lương sẽ xuất hiện ở đây.
Truyện convert hay :
Long Thần Chí Tôn