CHƯƠNG 127: HỒ TIÊU LƯƠNG
"Em đi với bạn trai, đây là bạn gái anh sao, có thể giới thiệu cho em biết không?" Hồ Tiêu Lương nhìn Khanh Khanh nói.
Khanh Khanh có thể cảm giác Hồ Tiêu Lương nhìn cô đầy địch ý, tuy cô không quen nhưng từ ánh mắt Lăng Duy Khiết và cuộc nói chuyện của hai người, có thể đoán được quan hệ của hai người chắc chắn không đơn giản.
"Xin chào, tôi là Thẩm Khanh Khanh, vợ của Khiết."
"Vợ? Khiết, nói gì em cũng là mẹ kế của anh, chuyện lớn như kết hôn sao anh không báo em." Hồ Tiêu Lương khiêu khích nhìn Khanh Khanh.
"Hồ Tiêu Lương, tôi sẽ không thừa nhận điều này, bà xã, chúng ta đi qua bên kia đi." Lăng Duy Khiết nắm tay Khanh Khanh quyết định tránh xa Hồ Tiêu Lương.
Nếu biết Hồ Tiêu Lương cũng xuất hiện ở đây thì anh sẽ không bao giờ đưa Khanh Khanh tới.
"Bố ơi, mẹ ơi, chúng con tìm hai người rất lâu đó." Lâm Lâm và Duệ Duệ đang trêu chọc người khác ở bên kia, thấy Hồ Tiêu Lương bèn chạy qua.
"Khiết, chúng là..." Hồ Tiêu Lương kinh ngạc đứng bật dậy, cô ta không tin nổi nhìn hai đứa nhóc, chúng như phiên bản thu nhỏ của Lăng Duy Khiết vậy, đây là điều không ai có thể hoài nghi, nhưng sao có thể như thế? Sao anh có thể có con lớn như thế?
"Bà ơi, hình như cằm bà trật khớp rồi kìa, có cần cháu đưa bà đến bệnh viện không?" Nụ cười ngây thơ của Lâm Lâm và Duệ Duệ có thể khiến người ta ngẩn ngơ, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người chết tức giận bật dậy.
Hồ Tiêu Lương và Khanh Khanh cùng tuổi nhưng lại gọi cô ta là bà, phụ nữ ghét nhất bị người khác nói già, nhất là trước mặt người mình yêu.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, không được quậy nữa, chúng ta đi qua kia xem xem, lát nữa con thích gì cứ nói bố là được." Lăng Duy Khiết phối hợp nói.
"Bố mẹ đi trước đi, bọn con ở lại chơi với bà già này đã, bà ấy hình như bệnh rồi, sắc mặt trông rất xấu." Nói xong hai đứa bèn đi tới bàn ngồi xuống, mỗi đứa một bên kẹp lấy Hồ Tiêu Lương ở giữa.
"Duệ Duệ, đừng...."
Khanh Khanh muốn gọi con về, nhưng Lăng Duy Khiết lại cố ý ôm eo kéo cô rời đi, anh đã chịu đựng Hồ Tiêu Lương rất lâu rồi, hôm nay phải để cho bọn trẻ cho cô ta một bài học, "Bà xã à, anh Trự tới kìa, chúng ta qua đó chào hỏi đi."
"Nhưng Duệ Duệ...." Khanh Khanh không yên tâm, hai đứa nhóc nếu muốn chơi đùa ai thì người đó chết chắc rồi.
"Không sao đâu, chúng ta đi thôi."
Lăng Duy Khiết quay người đi Hồ Tiêu Lương mới tỉnh hồn lại, cô ta chán ghét nhìn hai đứa nhóc một trái một phải đang kéo cánh tay cô ta, cô ta hất mạnh ra rồi nói: "Chúng mày cút đi, đừng đụng vào tao."
Lâm Lâm thuận thế đập vào bàn, sau đó cậu ôm trán khóc òa lên, "A, đau, oa oa oa oa, đau quá, bố mẹ ơi, bà này là người xấu."
"Anh ơi anh ơi, anh làm sao thế?" Duệ Duệ vội nhào qua hét lên: "Máu, anh ơi, anh chảy máu rồi, bà xấu quá, sao đánh anh trai cháu, cứu cháu với, giết người rồi."
"Tôi không làm gì cả, không phải tôi, không phải tôi, tôi không làm gì hết." Hồ Tiêu Lương thấy tay Duệ Duệ đầy máu liền hoảng sợ nói.
"Cô gái, sao cô lại bắt nạt hai đứa nhóc như thế?" Một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh lập tức quát Hồ Tiêu Lương.
"Mau gọi xe cứu thương."
"Tôi không làm gì thật mà, không phải tôi, tự bọn nó đụng vào tôi mà, không phải tôi." Ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, sắc mặt Hồ Tiêu Lương đầy sợ hãi vội che mặt lại kêu oan.
"Bố mẹ ơi, anh bị bà già xấu xa kia đánh chảy máu rồi." Duệ Duệ hét lên, Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đang nói chuyện với Thẩm Hạo Trự, ba người vừa nghe thấy tiếng hét liền vội vàng chạy tới.
"Lâm Lâm, con sao vậy?" Nhìn thấy vết máu đỏ sậm dưới ánh đèn, người Khanh Khanh lảo đảo, Lăng Duy Khiết vội đỡ cô lại.
Thẩm Hạo Trự bước nhanh tới ôm lấy Lâm Lâm.
"Hồ Tiêu Lương, sao cô có thể ra tay với một đứa trẻ? Cho dù cô ghen tỵ với em gái tôi cũng không thể ác độc như thế chứ, sao cô có thể nỡ ra tay..." Thẩm Hạo Trự ôm lấy Lâm Lâm quát lên.
Tiếng quát này khiến cả sảnh đều nghe thấy, tin rằng sáng hôm sau tên Hồ Tiêu Lương sẽ phủ đầy mặt báo, nhưng anh không ngờ Hồ Tiêu Lương lại là tình nhân của một quan chức nào đó.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Phó thị trưởng Tôn chủ trì buổi đấu giá vội chạy tới.
"Em không làm gì hết, A Huy, em thật sự không làm gì, em... Á" Hồ Tiêu Lương
vội giải thích với phó thị trưởng Tôn, nhưng không chú ý tới việc quần áo cô ta đã bị Duệ Duệ làm trò.
"Á!" Mọi người đều hít một hơi sâu.
"Đứng lại, Hồ Tiêu Lương, cô làm thế còn ra thể thống gì." Hồ Tiêu Lương rối rít giải thích nên không ý thức chuyện xảy ra trên người mình, tới khi vấp ngã cũng ngơ ngác chưa hiểu.
Bộ váy của Hồ Tiêu Lương vốn dĩ đã rất thiếu vải, hai siêu quậy Lâm Lâm và Duệ Duệ lại tháo móc nối ngay lưng váy ra, vừa rồi vì quá hốt hoảng nên cô ta cử động hơi mạnh làm cho chiếc váy tuột ra, chân cô ta đạp lên chiếc váy mới bị vấp ngã.
Bờ mông trắng ngầncủa cô ta kích thích mọi gã đàn ông trong sảnh. Điều khiến cả sảnh hét lên chính là, bên dưới bộ váy kia, cô ta không mặc gì hết.
Như vậy nếu Hồ Tiêu Lương đứng dậy thì coi như không mặc gì, chỗ nhạy cảm nhất bị phô bày trước mặt mọi người, camera của truyền thông sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lăng Duy Khiết nhìn thấy liền hiểu ra trò chơi ác của con anh, biết con thật sự không sao anh mới bình tĩnh lại, trong tình hình này, tốt nhất nên rời đi
sớm, thứ nhất anh không muốn gặp cô ta, thứ hai là để tránh trò chơi ác của con anh bị phát hiện, vì thế anh nhìn phó thị trưởng Tôn gấp gáp nói: "Con tôi bị thương rồi, xin lỗi, phó thị trưởng Tôn, thứ cho tôi không thể tham gia tiếp." Lăng Duy Khiết không thèm liếc mắt nhìn Hồ Tiêu Lương đang sõng soài trên mặt đất, một tay ôm lấy Duệ Duệ một tay dìu Khanh Khanh rời đi.
Thẩm Hạo Trự đưa Lâm Lâm lên xe rồi tức tốc rời đi, Lăng Duy Khiết đi theo ngay đằng sau, ban đầu còn có truyền thông đi theo, nhưng Thẩm Hạo Trự lái xe quá nhanh chẳng mấy chốc đã bỏ lại họ, còn Lăng Duy Khiết lại vì đèn đỏ nên không đuổi kịp.
"Duệ Duệ, chúng ta đang đi đâu vậy?" Lâm Lâm đứng dậy từ ghế sau, cười toe toét hỏi.
"Biết ngay là cháu giả vờ mà, may mà bác phản ứng nhanh, nếu không cháu đã bị phát hiện rồi." Thẩm Hạo Trự dừng xe bên đường đợi Lăng Duy Khiết.
"Cháu biết bố và bác đều không muốn tham gia buổi tiệc này, vì thế..., hi hi, bác à, Duệ Duệ và mẹ sao còn chưa tới?" Lâm Lâm nhấp nhổm trông về đằng sau, nhưng mãi vẫn không thấy ai.
"Cháu gọi điện thoại xem sao, có lẽ họ về nhà rồi!" Thẩm Hạo Trự nói xong liền đưa điện thoại cho Lâm Lâm.
"Mẹ ơi, mọi người đang ở đâu?" Lâm Lâm nge thấy tiếng mẹ trong điện thoại bèn lo lắng hỏi.
"Lâm Lâm, con và bác ở đâu? Bố con nói gặp nhau ở bệnh viện Dương Quang, vì có phóng viên đi theo." Khanh Khanh nhìn sau xe bất đắc dĩ nói.
Vừa rồi tim Khanh Khanh thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài, cô còn tưởng con bị thương thật rồi, may mà Duệ Duệ đã giải thích, nếu không cô sẽ liều mạng với Hồ Tiêu Lương.
Xe của Thẩm Hạo Trự và Lăng Duy Khiết một trước một sau tới bệnh viện Dương Quang, Lăng Duy Khiết để xe ở bệnh viện, sau đó mọi người lên xe Thẩm Hạo Trự rời đi, còn truyền thông vẫn đang ngốc nghếch chờ ở bên ngoài.
"Lăng Duy Khiết, tôi đưa mọi người về trước nhé?" Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Hạo Trự vừa lái xe vừa hỏi.
"Mẹ ơi, bọn con đói quá à, có thể đi ăn cơm không?" Lúc này hai đứa nhỏ cũng bắt đầu thấy đói, Thẩm Hạo Trự bèn lái xe tới một nhà hàng truyền thống.
Mấy người đặt một phòng riêng, Thẩm Hạo Trự đang định gọi rượu, Khanh Khanh liền nói, "Anh, anh còn phải lái xe, đừng uống rượu chứ."
"Không sao, chẳng phải còn có em sao? "Thẩm Hạo Trự nâng ly với Lăng Duy Khiết, "Lăng Duy Khiết, chúng ta uống một ly chúc mừng nào."
"Được." Ban đầu Lăng Duy Khiết rất ghét Thẩm Hạo Trự, nhưng không thể không nói gần đây Thẩm Hạo Trự đúng là rất tốt, không những giúp anh chăm sóc Khanh Khanh, còn chủ động giúp anh khuyên Khanh Khanh, vì điều này, anh cũng nên mời Thẩm Hạo Trự một ly.
Hai người cụng ly uống cạn, giữa hai người dường như đã thân thiết hơn, đúng là ngày càng có cảm giác của một cặp anh vợ em rể.
"Lăng Duy Khiết, tôi nói cho anh biết, anh, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho Khanh Khanh, yêu Khanh Khanh, không được, không được để nó chịu bất cứ ấm ức nào, nếu không..."
"Anh à, hai người đừng uống nữa, đã uống nhiều lắm rồi." Nhìn thấy hai người đàn ông đã say, bắt đầu nói năng lung tung, Khanh Khanh hơi sốt ruột.
Nhưng hai người này sao có thể nghe lời cô, có câu gặp tri kỷ không say không về, mọi hiềm khích giữa Lăng Duy Khiết và Thẩm Hạo Trự đã xua tan hết, hai người lại cùng yêu Khanh Khanh, tất nhiên càng uống thì càng nói nhiều.
Khanh Khanh sợ hai đứa nhóc bị ảnh hưởng chỉ đành nói: "Hai người uống đi, em gọi điện bảo tài xế tới đón đây."
Đáng lẽ ra khi thấy anh trai và Khiết hòa thuận thì cô phải thấy vui mới đúng, nhưng giờ hai người say mèm thế này, cô muốn vui cũng vui không nổi nữa.
Nhìn hai con sâu rượu, Khanh Khanh bó tay, đành gọi cho tài xế tới đón.
"Mẹ ơi, bố và chú đang nói gì thế ạ? Hai người uống say rồi à?" Hai đứa nhóc hôm nay đi chơi cả một ngày trời, mắt đã sắp không mở nổi rồi.
"Không có gì, bọn họ uống say rồi, Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con buồn ngủ chưa?" Khanh Khanh nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi, nhưng tài xế còn chưa tới.
Cô hơi do dự, bèn gọi phục vụ tới, cô quyết định để Lăng Duy Khiết và Thẩm Hạo Trự ở lại, tài xế tới sẽ đón bọn họ, còn cô đưa hai đứa nhỏ về trước nghỉ ngơi.
Cô gọi cho tài xế dặn dò vài câu, sắp xếp xong xuôi mới lái xe của Thẩm Hạo Trự đưa hai đứa về.
"Mẹ ơi, chúng ta không cần bố nữa à?” Duệ Duệ mắt díp lại, thấy trên xe không có Lăng Duy Khiết liền lầu bầu nói.
"Mẹ đã dặn tài xế tới đón họ rồi, chúng ta về trước, trễ lắm rồi, trẻ con phải ngủ sớm mới tốt." Khanh Khanh nhìn Lâm Lâm đã ngủ say trên xe bất đắc dĩ nói, cô thật sự không nên đồng ý với anh trai và Lăng Duy Khiết mà phải về nhà từ sớm rồi mới đúng.
Sau khi về nhà, tắm rửa và cho các con ngủ xong, Khanh Khanh đang định về phòng thì bên ngoài vang lên tiếng còi xe, biết Lăng Duy Khiết đã về, cô vội chạy xuống lầu.
"Cẩn thận, bảo các anh uống ít thôi, mà lại say bí tỉ thế này, xem xem mai anh đi làm kiểu gì." Khanh Khanh dìu Lăng Duy Khiết xuống xe, thấy Lăng Duy Khiết chân bước xiêu vẹo, lòng cô vừa xót vừa thương.
"Bà xã à, anh yêu em, yêu em nhiều lắm." Lăng Duy Khiết đứng không vững mà còn lén hôn cô một cái, "Anh và Hồ Tiêu Lương không có gì cả, em phải tin anh."
Truyện convert hay :
Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê