"Tôi đây không phân rõ công tư à? Về công về tư, tôi đều làm việc theo mệnh lệnh của Đế Quân đại nhân! Nếu như Đế Quân đại nhân không thương xót cho cô thì chuyện này sẽ trì hoãn thêm tận hai nữa sao chứ? Hai năm là quá lắm rồi! Hai năm qua đã thiệt hại bao nhiêu mạng người để lấp pháp trận?"
"Là vì Đế Quân đại nhân thương xót cho cô cho nên liệu rằng cô có biết anh ấy đã tự ôm bao nhiêu nghiệp chướng vào người mình rồi không?"
"Hai năm trước cô mang linh thai, vậy nên cô sống hay chết quan trọng lắm nhỉ? Cô thử đem so xem mạng của cô với hàng trăm cái mạng của các đệ tử thế gia này đi, cô nói xem cái nào quan trọng hơn?"
"Nếu như hai năm qua cô chỉ mang thai thôi thì dù cho cô có bị âm tà nhập vào cơ thể, có bị giày vò chết đi sống lại thì bọn tôi cũng có cách giúp cô giữ lại một hơi thở, giúp cô sống đến khi linh thai đó thành hình! Nhưng mà thật đáng tiếc, bản lĩnh của cô lớn quá mà, trong một buổi tối đã có thể khiến cho Đế Quân đại nhân thương xót cho cô! Quan tài tứ trụ thuần âm... quả nhiên là yêu quái trời sinh! Không ngờ bản lĩnh trêи giường của cô cũng lớn vậy đấy!"
Những lời nói của cô ta khiến tôi tức giận phát run.
Tôi không ngờ Giang Lãnh thương xót tôi chỉ là vì cái đêm không hề vui vẻ gì kia, anh đã từng nói phải kiên nhẫn biết bao nhiêu mới có thể chờ một người lớn lên, vậy thì đến lúc ngày ấy đến rồi, làm sao anh lại có thể nhãn tâm một tay phá hủy người đó chứ? Thấy tôi tức giận đến nghẹn lời, Thẩm Thanh Hà nở nụ cười, cô ta bước đến, nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Cô đã chết từ sớm rồi, chỉ vì ân đức nên mới để cô sống đến bây giờ, cô còn muốn khiến Đế Quân phải hao tốn một phần tu vi vô cùng khổng lồ chỉ để biến hoa sen hóa cốt, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì chứ hả Mộ Lan Lăng?"
"Có điều bụng của cô được đấy, may cho cô là cô mang linh thai, nếu không làm sao Đế Quân đại nhân lại thay đổi trận nhãn vốn có được..."
Cái gì cơ? Trận nhãn vốn có? Tôi nhìn về phía cô ta, cô ta nói những lời này là có ý gì? Thấy tôi tức giận đến rơi nước mắt, Thẩm Thanh Hà vui vẻ vô cùng: "Có phải cô bị ngu không Mộ Lan Lăng, pháp trận cần trận nhãn, vậy trận nhãn đang tồn tại trước cô sẽ là ai đây?"
Trận nhãn là ai...
Đúng thật tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Đúng vậy, pháp trận phong ấn trừ tà không thể nào thiếu trận nhãn được, vậy không có linh thai trước đấy, là ai đã đứng ra đảm nhiệm vị trí trận nhãn chứ? "Lúc cô còn chưa sinh, chúng tôi chỉ có thể tìm người đến bổ sung trận nhãn... trận nhấn không thể duy trì pháp trận, lại có thêm một người mới đi vào, pháp lực của người phàm có hạn, làm thế tỉ lệ hi sinh quá cao, cho nên Đế Quân đại nhân chỉ có thể phái một tên thuộc hạ giỏi phong ấn kết giới trừ tà theo hồn người sống ở nhà họ Thẩm mà đến đây... cái tên thuộc hạ kia chỉ mới mười sáu tuổi đã bước vào kết giới để duy trì trận nhãn, một năm nọ. tôi cũng bị đầu thai chuyển kiếp đến...
"Tính đến bây giờ đã duy trì được hơn hai mươi năm, pháp lực còn lại trong trận nhãn đã hao hụt hết, đêm nay chấn vị bị phá hủy, không biết có thể sửa lại hay không nhưng đây cũng là một tín hiệu, mọi người ai cũng biết chuyện pháp trận bị phá hủy là chuyện sớm hay muộn! May là linh thai đã thành hình, ngày mai mọi thứ có thể sẽ kết thúc hết thảy tại đây"
Nụ cười của cô ta rất quái lạ, trong mắt còn mang theo chút ý cười hả hê: "...
Nhanh thôi, vị kia trước trận nhãn sẽ phải phục mệnh Đế Quân đại nhân th: Tôi cố gắng đè tâm tình đang hỗn loạn trong lòng lại, cố gắng hết sức khiến bản thân tỏ ra bình tĩnh hơn một chút.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Vậy nhưng vừa mở miệng, giọng nói khàn đặc của tôi đã bóc trần nỗi sợ hãi bất an của tôi rồi: "Cô... cô nói những chuyện này cho tôi nghe làm gì?"
"Chả để làm gì cả, chỉ là nhìn dáng vẻ ngu xuẩn này của cô, tôi nhịn không được nên nhắc nhở cô thôi, cô đừng tưởng cô giỏi giang ghê gớm lắm, nhiêu người cũng tài giỏi như cô đấy, họ đều hóa thành một đống xương trắng trong cái trận nhãn này! Cô cũng chỉ mang một đứa bé mà thôi, cô vẫn có thể khóc sướt mướt trước mặt Đế Quân sao?"
Thẩm Thanh Hà không hề nể tình cô, còn cười nhạo.
Những người khác trong nhà họ Thần đều nhìn tôi với ánh mắt đờ đẫn, có lẽ họ cũng cho rằng tôi là người đã làm cho Giang Lãng phiền rối trong lòng, khiến cho người nhà bọn họ chết đi nhiều hơn.
Nếu thứ Giang Lãnh cần là mạng của tôi,