Làn khói xanh chậm rãi nhu hòa uyển chuyển, lượn lờ tạo thành một dáng hình.
Dáng hình của một cô gái còn nhỏ hơn tôi từ từ hiện rõ ra.
Hồn phách của cô ấy có hơi đơn bạc, vẻ mặt vừa lạnh lùng nghiêm nghị vừa cảnh giác.
"Cô là ai?"
Cô ấy hỏi tôi.
Tôi không thể lên tiếng được, chỉ có thể chớp mắt lắc đầu, ý muốn bảo tôi không phải cố tình xông vào đây.
Thẩm Thanh Hà lạnh lùng cười, từ phía sau nói vọng vào: "Cô ta mới chính là...trận nhãn."
Hồn phách của cô gái kia hơi đờ đẫn ra một chút, lại hỏi: "Vậy cô là ai?"
Thẩm Thanh Hà khoanh tay, cô ta đứng phía sau tôi, thản nhiên trả lời: "Chị là ai à? Thanh Nguyên Lang à, em ở đây ngấn người lâu quá nên đầu óc trở nên chậm chạp quá rồi nhỉ, chị là Thanh Hà, sau khi em vào đây, Đế Quân lo nhà họ Thẩm sẽ mất khống chế nên bảo chị đến nhờ vả người sống ở nhà họ Thẩm, đón em một chuyến"
Thanh Nguyên Lang? Cô bé này tên là Thanh Nguyên Lang sao? Cô ấy cũng là tỳ nữ của Giang Lãnh sao? Cô gái kia ôm trán, lắc lắc đâu, ánh mắt dân trong trẻo hơn, sự cảnh giác trêи gương mặt cũng vơi bớt đi, cô ấy nhìn về phía Thẩm Thanh Hà, cười nói: "Thì ra là chị Thanh Hà...à, em ở đây bao lâu rồi hả chị? Ở đây tối lắm, không có ánh mặt trời, cơ thể em bị tàn phế đến mức này, chẳng biết ngày tháng nữa rồi, ban nãy em còn có cảm giác không chịu nỗi nữa, Đế Quân đại nhân phái trận nhãn mới đến đây, đúng là đúng lúc thật"
Thẩm Thanh Hà nở một nụ cười giễu cợt nhìn tôi, nói với cô gái tên Thanh Nguyên Lang: "Đế Quân đại nhân nói lát nữa sẽ cho em quay về Minh phủ, ngài ấy coi trọng em đến vậy, làm sao có thể quên lời hứa của em được chứ? Còn chẳng phải...sai người đến đón em một chuyến đây sao?"
Tôi nhìn về phía Thẩm Thanh Hà, tôi không tin những lời cô ta nói.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Dựa vào thái độ trước đây của cô ta đối với tôi, cô ta hận không thể đánh tôi thương tích đầy người.
Cho nên những gì cô ta nói, tôi chỉ có thể tin một nửa thôi.
Giang Lãnh rất khó chịu khi tôi nhắc đến chuyện trước đây anh ấy có bao nhiêu phụ nữ, cho nên tôi cũng không quan tâm lắm đến việc cô gái tên Thanh Nguyên Lang này trước đây đã từng hầu hạ anh ấy, chỉ cần không hỏi, không nghĩ tới nữa là được rồi.
Thanh Nguyên Lang nghe xong những gì Thẩm Thanh Hà nói thì bật cười: "Đế Quân đại nhân tốt thật đấy, ban nãy bị chấn động, em còn đang nghĩ nếu như hôm nay em thật sự không giữ nổi nữa, vậy em sẽ dùng hết hồn phách trấn áp lần cuối cùng rồi thôi..."
Trông cô ấy như một cô bé còn nhỏ tuổi, Thẩm Thanh Hà nói cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi đã đến đây, vậy...chẳng phải giống tôi hai năm trước sao? Dù cho cô ấy từng là người của Minh phủ, lẽ nào ngay cả hi sinh thân mình chịu chết cô ấy cũng không sợ chút nào sao? Hơn nữa, nghe lời cô ấy nói, dường như cô ấy định vì pháp trận này, nghe mệnh lệnh dùng hết hồn phách của Giang Lãnh cũng sẽ không luyến tiếc gì.
So sánh như vậy, tôi luyến tiếc khi mất đi một đứa nhỏ cũng chẳng đáng là gì cả.
Giang Lãnh sẽ không cảm thấy tôi phiền phức đâu đúng không? Trước đây anh ấy rất tức giận khi tôi không nghe lời, đại khái chắc là không có ai khiến anh ấy cảm thấy phiền lòng như tôi đâu nhỉ? Tôi nhịn không được mà tự cười chính mình.
Thẩm Thanh Hà không chịu nổi khi thấy Giang Lãnh đối xử tốt với tôi, cũng không muốn Giang Lãnh tiêu phí tu vi để làm phép cho hoa sen hóa cốt ở trần gian, cô ta vì Đế Quân đại nhân mà tận tâm tận lực thật đấy.
Cô gái tên Thanh Nguyên Lang này cũng thế, tuân mệnh mà đến, dù cho thân thế tiêu tan, hồn phách trơ trọi, đến cuối cùng vẫn muốn dùng hết hồn phách để trấn áp lân cuối cùng.
So với các cô ấy thì tôi nào có nỗ lực chút gì đâu nhỉ? "Này trận nhãn mới, cô sợ hả?"
Thanh Nguyên Lang yếu ớt bay đến trước mặt tôi, quay đầu lại chỉ vào đệm cói hài cốt gây nhỏ kia: "Đệm cối kia chính là phong ấn pháp trận trừ tà, dời hài cốt của tôi đi rồi cô ngồi xếp bằng lên đấy là được...Thật ra, cũng không đáng sợ gì đâu, đệm cói sẽ hấp thụ pháp lực của cô rồi trấn áp tà khí ở dưới, chỉ có điều sẽ hơi đau, cô phải nhẫn nại chút đấy.."
Cô ấy dừng lại một lúc rồi lại thấp giọng nói với tôi: "Thật ra thì rất đau...Thôi được rồi, chắc là