Bên dưới bồ đoàn, gió lạnh thấu xương, tôi giành lại bồ đoàn đè xuống, Thanh Nguyên Lang phản xạ có điều kiện muốn giúp tôi ngăn cản âm khí tấn công, nhưng cô ấy chỉ là hồn phách, những âm khí kia xuyên qua cô ấy, cắt qua da thịt tôi, lập tức cắt thịt nhìn thấy xương, hai tay máu me đầm đìa.
Ánh sáng đỏ của nhẫn trêи tay yêu quái ảm đạm đi mấy lần, lại nhìn giống như đứa trẻ bị sợ hãi nhịn đau, nhịn nhiều lần đột nhiên bùng nổ ra hào quang màu đỏ như bão táp, xương trắng xung quanh cũng bị ánh sáng đỏ nuốt hết, từng cái đều hóa thành bột mịn.
Tôi không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy gió lạnh của tà đạo như đao, một đao cạo ra máu thịt.
Cả người đều đau, không có một chỗ nào da thịt hoàn hảo.
Giọng nói của Thanh Nguyên Lang hoảng sợ vang lên: "Gô ấy là ai?! Rốt cục cô ấy là ai! Chị Thanh Hà, tại sao cô ấy lại có huy hiệu của Đế Quân đại nhân, chúng ta nhanh đi cứu cô ấy!"
Cứu tôi ư? Tôi cảm giác mình đang chìm vào một mảnh lạnh giá, một đoàn sương mù màu đen quanh quẩn trước người, cuối cùng ngưng kết thành hình dạng một cái đầu người, mơ hồ nhìn ra được mặt mày và mũi, môi...
"Mộ Lan Lăng, ác niệm của cô đâu?"
Đầu người màu đen lên tiếng, thâm trầm cười hỏi.
Cảnh tượng này giống như tình huống Trình Ôn Thiệu giúp bố tôi nhả ra âm khí.
Khi đó Giang Lãnh cũng hỏi tôi, Mộ Lan Lăng, cô có ác niệm gì sao? Ghen có tính hay không? Tôi là người mềm yếu nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ thâm nghĩ mình đã chết, làm gì có ác niệm gì? Cường giả mới có ác niệm, người yếu chỉ có nhu nhược.
Đầu người màu đen hì hì cười nói: "Cô thật may mắn, có người tận tâm tận lực bảo vệ cô, không để một tia mưa gió ập tới đầu cô, cho nên cô có thể an phận thủ thường, không giận không hận.Phải, nên biết đủ nha"
Đâu người màu đen trước mắt tôi dần dần mà tiêu tan, tôi mơ hồ nghe được một tiếng gào thét quen thuộc...
"Mộ Lan Lăng!"
Tay máu me đầm đìa của tôi bị anh bắt được, đột nhiên kéo về! Nhưng mà nơi này quá sâu.
Ngoại trừ một mảnh hào quang màu đỏ, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy một cái tay nắm chặt bàn tay đã bị bong da tróc thịt của tôi.
Một bàn tay lạnh như băng.
Trải qua nhiều đêm như vậy, cái tay này đã từng vuốt ve da thịt tôi, đi vào trong tôi, nắm chặt cảm tôi làm tôi vô cùng chật vật.
Anh rút hết nhiệt độ trêи người tôi, cũng mang theo sự lạnh lẽo ấm áp.
"Thanh Hài Tại sao cô ấy lại ở chỗ này! Cô đã làm cái gì!"
Giọng nói của Giang Lãnh lạnh như băng mang theo tức giận ngột ngạt không thể thở được.
"Cô ấy coi như chết rồi, cũng không thể hầu hạ ngài sao? Cô ấy chịu một chút khổ ngài cũng không muốn? A, cũng đúng, nhìn xem cô ấy có thể hoàn chỉnh đi ra từ con đường ác quỷ hay không?"
"Cô..."
"Đế Quân đại nhân bớt giận!"
Bọn họ nhao nhao hỗn loạn tôi nghe không rõ lắm, tôi có cảm giác như mình rơi vào vực sâu, bị âm khí như đao lôi kéo đến đau đớn, trêи người bị cắt máu me đầm đìa, nhưng mà Giang Lãnh một mực kéo tay tôi không buông tay, quả thực tra tấn.
Tôi cười khổ nói: "Lãnh, buông tay đi, như vậy đau quá"
Không biết anh có nghe hay không được, trước ngực tôi mang theo huy hiệu dính đầu máu, trong bụng giống như bị lửa thiêu đốt ngũ tạng.
"Mộ Lan Lăng! Cứ chạy về phía trước, ai kêu em cũng không được quay đầu! Đã nghe chưa?!"
Giọng nói của Giang Lãnh lo lắng như thế, sau khi nghe được tôi bắt đầu thấy sợ hãi, tôi phải đi đến chỗ rất đáng sợ sao? "Nghe, nghe được"
Tôi đau đến mức đầu óc đều sắp mất cảm giác, anh còn không muốn buông tay sao? "Em một mực nhớ kỹ cho ta! Em dám không nghe lời ta nói, ta sẽ.."
Anh nghiến răng nghiến lợi, lời nói mạnh mẽ dừng lại.
Sẽ thế nào? Tôi đã đau như thế rồi, anh còn muốn đánh tôi hay sao? Hơn nữa...
Anh lại không buông tay, máu trêи người tôi cũng sắp chảy cạn rồi.
Một tiếng than nhỏ đến mức không thể nghe thấy vang lên.
"Đi thôi, đến một bên Hoàng Tuyền chờ ta, đừng đi loạn.
Anh ta chậm rãi buông tay đang cầm chặt tôi.
"Đừng sợ"
Khí hào quanh xông lên như trâu bò, ánh sáng đỏ tràn đầy đất trời, trong nháy mắt tôi cảm nhận được sức mạnh nóng