Mật Phong Lâm Đó là đôi bông tai mà thị nữ đưa cho tôi, tôi uể oải liếc nhìn anh một cái, không muốn nói chuyện.
Giang Lãnh cúi người hỏi: "Sợ đau?"
Tôi gật đầu, xỏ lỗ tai có vẻ rất đau, lúc bị Tống Thanh Vy bản lỗ tai, tôi thấy thứ gì đó giống như súng bắn đỉnh, đâm vào da thịt thật kinh khủng làm sao...Tống Thanh Vy thật sự còn bắn thêm vài lỗ nữa, thật sự là tự hành hạ bản thân.
Giang Lãnh cười khẽ nói: "Sẽ không đau lắm phải không? Ít nhất cũng không đau hơn lần đầu tiên em quan hệ.
Nhìn khi đó em ra máu, ta thật không đành lòng tiếp tục.
"Vành tai là biểu tượng của phúc đức, xỏ lỗ tai thì phải nhớ đeo cái gì để trang điểm.
Nhớ kỹ em phải đeo màu đỏ.' Anh khẽ thì thâm.
"Ừ"
Tôi hoảng hốt trả lời.
"Nơi này...rất xấu..."
"Hừ...em nhìn lại đi"
Tôi lấy đâu ra sức để mở mắt ra mà nhìn? Tùy anh đi.
Khi tôi mở mắt ra, một lúc lâu sau mới nhìn thấy hoa mạn châu sa được khắc trêи đầu giường, người bên canh tôi cũng chẳng biết đã biến đi đâu mất, anh ấy luôn lặng lẽ không một tiếng động mà biến mất, tôi đã quen với điều đó.
Khi tôi rửa mặt chải đầu, tôi thấy vết sẹo của lời nguyền máu trêи ngực mình đã biến thành gốc cây hoa, một gốc cây hoa nở rộ bên Hoàng tuyên.
Anh ấy đã xoa nát một bông hoa rồi rải lên ngực tôi đêm qua.
Lúc này, họa tiết của bông hoa đã che đi vết sẹo, thoạt nhìn rất quyến rũ diễm lệ.
"Nữ chủ nhân, Bạch Vô Thường đại nhân ở bên ngoài cầu kiến"
Một thị nữ nhẹ giọng thông báo.
Khi tôi gặp lại những thị nữ này là vào lúc bình minh, tất cả họ đều xinh đẹp mềm mại và ngoan ngoãn nghe lời, nhưng làn da của họ trắng đến mức không có chút máu, tôi nghĩ đến lời của Giang Lãnh về việc đem họ trở thành người giấy, tôi có chút kinh hãi.
Chẳng lẽ các nàng thực sự bị "thiêu rụi"? "Biết rồi"
Tối qua tôi đã chạy trốn khỏi căn phòng tân hôn kiều diễm không gì sánh được đó.
Đây là Âm Phủ, dù rộng lớn hoa lệ như thế nào đi nữa, đều mang hơi thở lạnh lẽo chết chóc tiêu điều, mà ở nơi này đa số người đều là quỷ hồn.
Hồn phách là hai khái niệm, hồn có thể bị giam giữ, phách thì tiêu tan cùng với cái chết, nên mới có gọi hồn, nói là quỷ hồn, chứ không có cái gọi phách, cách nói quỷ phách.
Bạch Vô Thường thường câu linh hồn nam nhân, không biết đã giam giữ bao nhiêu quỷ sai bị hẳn câu tới ở Âm Phủ này, đối với hắn đều có bóng ma tâm lý, cho nên địa vị của hắn rất cao.
"Nữ chủ nhân có khỏe không?"
Hãn cười hì hì bay một vòng quanh tôi: "Xem ra Đế Quân đại nhân vẫn còn thương tiếc ngài.
Không có làm ngài không xuống nổi giường, hehehe."
Thật ra không đến mức không xuống được giường, chỉ là bắp đùi bị anh ép mở ra như vậy, hiện tại bắp đùi thật sự rất đau.
"Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tôi có chút sợ hắn.
"Chà, bây giờ nữ chủ nhân cũng là chủ mẫu của Âm Phủ, tốt hơn hết vẫn là nên bẩm báo một số việc.
Tỉnh luyện linh hồn của Mộ Vân Giang sắp bị xóa sổ thành tro.
Ngài có muốn xem thử không? Rốt cuộc cũng là người thân của nữ chủ nhân"
Bạch Vô Thường trầm giọng hỏi.
Mộ Vân Giang! Một nửa linh hồn của anh ta đã bị bà cụ Thẩm gửi đi, nửa còn lại được luyện hóa linh hồn của những thứ xấu xa để trở thành một con quái vật luyện linh hồn.
Da người bị lột bỏ, sau đó lại lắp nội tạng của một thi thể khác vào, biến thành thế thân.
Hắn cũng quá thảm.
Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, tôi đi xem hắn một chút.
Nhưng mà có nguy hiểm không?"
"Hì hì, ngài sao lại có thể nhát gan như vậy, ở Âm Phủ còn sợ quỷ hồn sao?"
Hắn chế giễu tôi một câu.
Tôi xấu hổ bĩu môi.
Giang Lãnh đã nói qua rằng đừng làm anh ấy mất mặt.
Tôi cũng nên nâng cao tinh thần của mình, có Bạch Vô Thường bên cạnh hẳn là không sợ hãi nữa đi? Nhưng sự can đảm này đã rút lui khi Bạch Vô Thường đưa tôi vào một khu rừng khô hạn.
Phía trước là một vùng rừng cây khô