Tên này rốt cuộc phải ghê tởm đến mức nào mà trước khi chết vẫn không quên cái sở thích đặt biệt đó của anh ta? Trước khi anh ta bị lột da nhất định là đã rất thống khổ, nghe nói lúc lột da phải "lột sống"
mới có thể giữ được nguyên vẹn, bởi vì nếu chết rồi thì máu sẽ không được lưu thông có một vài chỗ sẽ không lột được Khi đó chúng tôi nhìn thấy Mộ Vân Giang khắp người chỉ còn lại da, trêи đất toàn là máu, hơn nữa trêи đỉnh đầu, trước hai tay, hai chân đều đặt "Ngũ Cốc".
Tấm gương phản chiếu ánh lửa để hấp thụ cơn giận của Ngũ Cốc, đảm bảo rằng anh ta sẽ không chết trong quá trình lột da, dưới hoàn cảnh đau đớn như vậy mà trong đầu anh ta vẫn luôn nghĩ đến tôi, thật khó hiểu được tâm lý của những kẻ biến thái.
Một nữa hồn phách của Mộ Vân Giang giống như một hồn ma bình thường, luôn ngu ngốc lặp đi lặp lại hành động trước khi chết, anh ta cố gắng cào lên vách tường có lẽ là vì khi lột da quá đau đớn.
Nhưng một nửa luyện hồn còn lại của anh ta thì đáng sợ hơn nhiều, bốn chân trêи đất mạnh mẽ khua về hướng trận pháp của nhà giam, khi anh ta nhìn thấy tôi vậy mà lại vẫn nhận ra tôi! "Mộ...Lan Lăng."
Giọng nói khàn khàn của anh ta thì thầm phát ra tiếng rồi đột nhiên lao mạnh đến trước mặt tôi.
"AI"
Tôi giật mình lùi về phía sau mấy bước, sau lưng đụng trúng Bạch Vô Thường, cả người liền run lên vì lạnh.
Bạch Vô Thường cười đến mức khóe mắt rủ xuống, đôi môi đỏ như máu cong lên, hắn cúi xuống nắm lấy tay phải của tôi rồi chỉ vẽ phía Mộ Vân Giang.
"Nữ chủ nhân, ngài không thể nhát gan như vậy được, một con quỷ có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là quỷ mà thôi, ngài càng sợ thì anh ta càng hung hăng hơn.
Ngài biết bấm tay chứ? Thử khống chế anh ta xem"
Xích Trói Quỷ, ngón tay thứ hai và thứ ba giao với nhau, ngón tay thứ tư và thứ năm giao lại với nhau, ở giữa mở ra huyệt đạo, ngón tay cái bấm vào ngón thứ hai, đây đều là nhà họ Thẩm dạy cho tôi, nhưng tôi chưa từng thử qua bởi vì tu vi đạo pháp của tôi không đủ, một người bình thường nếu có làm được thì cũng không thể khống chế được quỷ.
Luyện hồn lại một lần nữa xông đến trước mặt tôi, Bạch Vô Thường đấy tôi ra phía trước, tôi kiên trì bấm ra Xích Trói Quỷ: "Tật!"
anh ta ngã xuống đất, hai tay ôm ngực lăn qua lăn lại.
Vậy mà lại có hiệu quả? Tôi ngây người nhìn tay mình, từ khi nào mà tôi có tu vi đạo pháp rôi? Bạch Vô Thường cười nói: "Nữ chủ nhân đã uống trà rồi, trà và táo chính là bảo vật của tiên gia, sau này ngài có gặp một con quỷ bình thường thì cũng không cần phải sợ nữa rồi"
Thật sao? Đây quả thật là chuyện tốt, sau này có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền bùa chú rồi! "Vậy thì chúng ta hãy xử lý luyện hồn này tan thành tro bụi thôi, còn nửa còn lại đã không còn nguyên vẹn rồi, chỉ có thể luân hồi thành súc sinh thôi.
Nữ chủ nhân không có ý kiến gì chứ?"
Bạch Vô Thường hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, dáng vẻ này của Mộ Vân Giang còn có thể như thế nào được chứ? Anh ta cũng thật xui xẻo quá rồi.
"Con người nếu không có ác niệm thì tự nhiên cũng sẽ không bị điều ác xâm nhập, ác niệm trong lòng anh ta còn nhiều hơn thế này, gương đồng tám mặt đã phản chiếu ɖu͙ƈ vọng xấu xa của anh ta, anh ta còn cưỡng bức ngài, còn muốn cắt nát...của ngài, quỷ hồn như vậy chúng tôi cũng gặp nhiều rồi, nhưng người mà anh ta nghĩ đến là người không dễ trêu vào, Đế Quân đại nhân sẽ không tha cho anh ta đâu."
Bạch Vô Thường lấy một chấp ký dài từ trong tay áo ra chỉ vào phía luyện hồn của Mộ Vân Giang, luyện hồn kia liền giống như ngốc ra.
Hai tên quỷ sai kéo luyện hồn đi, Bạch Vô Thường đem tôi từ dưới đất lên: "Ngài bây giờ không phải là quỷ, cũng không phải là người, sách sinh tử cũng không có tên, người như thế này vài ngàn năm sau cũng không có được mấy người, tóm lại là không phải việc tốt lành gì, vẫn là nên thường xuyên tu hành đạo pháp đạo thuật, ít nhất còn có thể bảo vệ bản thân mình"
Tôi biết ngay hản sẽ ghét bỏ tôi gây nhiều nghiệp chướng cho Giang Lãnh.
Vừa ra khỏi Mật Phong Lâm liền nhìn thấy Giang Lãnh, sau lưng anh còn có