"Ngài đang làm cái gì vậy?"
Tay của hắn lạnh đến tận xương tủy, khác hoàn toàn so với tay của Giang Lãnh.
Sự lạnh lẽo của Giang Lãnh chỉ là ở bên ngoài cơ thể của anh, còn hắn lại khiến tôi cảm thấy lạnh đến thấu xương.
"Nữ chủ nhân, nếu như ngài sợ hãi thì tôi sẽ ôm ngài và từ từ đi xuống là được"
Hắn cười và nói.
Trái tim tôi đập loạn xạ, tôi cảm thấy hơi do dự và hỏi: "Thật sự là chỉ cần nhảy xuống thì lập tức có thể quay trở lại trần gian sao?"
"Đương nhiên rồi, lẽ nào Đế Quân đại nhân lại hù dọa ngài sao? Ngài đừng sợ, anh trai của ngài còn đang chờ ngài đấy"
Bạch Vô Thường đỡ lấy cánh tay của tôi.
Tôi đứng gần sát mép giếng, nhìn thấy ở bên trong thật lộn xộn và u tối, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.
Điều này thật sự đáng sợ, nó giống như là đang đứng trêи một tòa nhà chọc trời và chuẩn bị rơi xuống vậy.
"Nếu không thì ngài nhắm mắt lại?"
Bạch Vô Thường cười đề nghị.
Tôi vội vàng nhắm mắt lại và còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý thì Bạch Vô Thường đột nhiên kéo tôi nhảy xuống.
"AI"
Tôi đi lảo đảo về phía trước và bước hụt chân.
Cảm giác rơi xuống một cách đột ngột này khiến đầu óc của tôi trở nên trống rỗng, tôi chưa kịp phản ứng gì thì cánh tay đã bị một lực kéo mạnh khiến cho cả người của tôi treo lơ lửng ở trong cái giếng.
Cảm giác đau đớn này giống như xương khớp đang bị kéo đứt ra vậy.
Tôi mở mắt nhìn lên phía trêи thì thấy Bạch Vô Thường đang dựa vào miệng giếng và vươn tay bắt lấy cánh tay của tôi.
Bản thân bị treo ở chỗ này khiến tôi có cảm giác như mình bị ném vào miệng của một con quái vật khổng lồ và đang treo lơ lửng ở giữa những chiếc răng sắc nhọn của nó vậy.
"Tôi, tôi không muốn nhảy xuống đâu.
Anh mau kéo tôi lên đi.
Tôi không muốn nhảy xuống nữa.
Vô Thường...Vô Thường...Vô Thường.
Hu hu hu, tôi không muốn nhảy xuống nữa đâu.
Tôi khóc và kêu lên, có cảm giác như đang bị treo ở ngoài cửa sổ của một tòa nhà trăm tầng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống và trở thành một đống thịt vụn.
Bạch Vô Thường chậc chậc hai tiếng, dựa vào mép giếng và vươn tay bắt lấy tay tôi.
Tôi cảm giác rằng xương khớp của mình sắp bị hắn bóp nát rồi.
"Nữ chủ nhân, ngài thật đúng là một đứa trẻ, chỉ là nhảy xuống cái giếng thôi mà cũng sợ đến như vậy sao?"
Chỉ là nhảy xuống cái giếng thôi ư? Có khi một người bình thường cả đời cũng sẽ không nhảy xuống đâu nhé.
Những con quỷ hồn đó nhảy xuống giếng là bởi vì chúng đã uống thuốc mê nên không biết cái gì cả.
Nếu chúng có ý thức bình thường thì có ai là sẽ không sợ chứ? Đôi mắt của Bạch Vô Thường chậm rãi mở ra, trong ba con mắt màu trắng đó lộ ra vẻ cực kỳ xấu xa.
Hẳn cũng dần dần thu lại nụ cười.
"Ngài sợ cũng là chuyện bình thường, bởi vì...thật ra cái giếng này không phải là cái giếng để trở lại trần gian, hì hì.
Nghe vậy, tôi sởn hết tóc gáy, đây không phải là cái giếng để trở lại trần gian sao? Vậy đây là cái gì? Chỗ này không có một linh hồn nào, trêи cánh cổng được bao phủ đầy những vòng xiềng xích bằng bùa chú, và quỷ sai canh giữ nơi đây đang trừng mắt nhìn tôi.
Ở bên dưới này là cái nơi kinh khủng gì vậy? "Bạch Vô Thường, anh Thất.Tại sao anh lại lừa tôi đến đây vậy? Tôi đã làm gì có lỗi với anh sao? Nếu như Đế Quân mà biết anh...
Sự tức giận trong lòng của tôi đã bắt đầu lấn át sự sợ hãi.
Bạch Vô Thường lắc đầu nói: "Đế Quân có biết cũng không sao cả, bởi vì đây là chỉ thị của Tử Vi đại để.
Nữ chủ nhân, ngài còn cần có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, nếu không, chỉ là một cái quan tài tứ trụ thuần âm thì sao lại có thể làm cho Để Quân đại nhân bị rối loạn tâm trí chứ? Thật sự là không đáng, không đáng."
Hắn vừa nói vừa dùng sức tháo chiếc nhẫn Li Long trêи ngón áp út ở bàn tay phải của tôi ra.
Tôi không có năng lực để phản kháng và chỉ cần hắn buông tay ra thì tôi sẽ lập tức rơi xuống vực sâu vô tận.
"Nữ chủ nhân, tuy rằng cái này không phải là giếng để trở lại trân gian, nhưng mà nó cũng gân giống như vậy nên ngài không cần phải sợ hãi, cứ yên tâm đi đi"
Hắn lấy từ trong tay áo ra một cái thẻ bài đánh dấu dài.
Hắn dùng thẻ bài đánh dấu đó ấn lên trêи trán tôi một cái rồi cười nói: "Ngài đừng trách tôi.
Đây là mệnh lệnh của đại để Bấc Tử Vi cho nên dù là Cửu Trọng Thiên hay là vị thần địa phủ U Minh thì cũng không có ai dám chống lại đâu, bao gồm cả Đế Quân đại nhân"
Tôi nhìn thẳng vào hắn, những vị thần thanh cao và xa vời này luôn nằm ngoài tầm với của tôi, nhưng bây giờ số phận của tôi lại đang bị điều khiển bởi bàn tay gầy guộc lạnh lẽo này của hắn.
"Anh Thất, tôi không muốn mất đi anh ta, xin anh hãy nương tay và giúp đỡ tôi"
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt có vẻ xấu xa của hẳn.
Lần này, ánh mắt của tôi không né tránh nữa, tôi rất nghiêm túc