Bang! Bang! Bang!
Hai, ba mươi người còn chưa thủ xong tư thế thì đã nằm xuống hết, không chết cũng phế.
“Vô liêm sỉ!” Lúc này, một đạo tiếng thét phẫn nộ vang lên, sau đó ba, bốn trăm tên nam nữ chạy ra từ trong trang viên.
Người cầm đầu là một gã lão giả tóc trắng khoảng sáu mươi tuổi, theo sát lão giả là ba gã lão giả khác, một nam hai nữ.
“Trương Hùng, ông dẫn bọn họ tới?” Một cỗ sát khí lạnh như băng phát ra từ trên người lão giả.
“Đại trưởng lão, cứu tôi!” Trương Hùng hét to một tiếng rồi chạy qua phía đối phương.
Bang!
Khi chạy tới trước mặt lão giả, ánh mắt lão giả trầm xuống, nâng tay phát ra một cỗ kình phong cuồng bạo.
Vừa đụng trúng thân hình Trương Hùng liền trực tiếp nổ tung, sau màn sương máu không còn lại chút gì.
Thân thủ của lão giả không tồi, đã là Chiến Thần hậu kỳ.
A! Một giây nhớ kĩ.
Hàn Đồng Linh lại nôn mửa…
“Khương Kiến ở đâu?” Lăng Túc Nhiên nhìn lão giả thản nhiên mở miệng.
“Ồ?” Đồng tử lão giả co rụt lại: “Các người là người Ảnh Môn?”
“Lập tức giao Khương Kiến ra đây, nếu không thì chết!”
“Thật dõng dạc!” Lão giả lạnh giọng đáp lại: “Địa vị của các người ở Ảnh Môn hẳn là không thấp?”
“Mười năm trước, Âm Hư Tông tôi liền nhờ Ảnh Môn các người mà thiếu chút nữa diệt tông.
Hôm nay, lấy máu tươi của các người đến an ủi vong hồn của Âm Hư Tông ta!”
“Giết!” Bốn, năm trăm tên nam nữ phía sau ông ta đồng thời cao giọng hô to.
“Không biết sống chết!” Thương Lang lạnh giọng nói một câu, thân hình lao ra cực nhanh, nhắm thẳng về phái lão giả.
“Giết chết anh ta!” không ít nam nữ lao về phía Thương Lang.
“Nếu đã muốn chết như vậy thì tôi thành toàn cho các người!” Huyền Bàn cũng xông ra ngoài.
Bang! Bang! Bang!
Hai, ba mươi nam nữ xông lên trước còn không có phản ứng kịp thì bọn họ cảm giác thân thể đã ở trên không, nặng nề ngã xuống đất, ngửa đầu không có động tĩnh.
Tê!
Thấy vậy, những người khác không tự chủ được mà dừng tay, loại thân thủ cấp bậc này khiến bọn họ cảm giác bản thân như con kiến vậy, đi lên cũng chỉ có thể chịu chết.
Cùng lúc đó, Thương Lang đã cùng chiến đấu với bốn gã lão giả.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đối phương đều có tu vi Chiến Thần cảnh giới, không tới hai phút thì trừ lão giả tóc trắng, ba gã khác đều rớt xuống, hai chết một sống.
“Làm sao có thể chứ, cậu là vị nào của Ảnh Môn?” Lão giả tóc trắng kinh hãi hỏi.
Lấy sự hiểu biết về Ảnh Môn của ông ta, cho dù tên Khương Kiến kia là Đôn đốc Thân Khởi nhưng cũng chỉ có thực lực Chiến Thần sơ kỳ, cho nên ngay từ đầu ông ta mới không để bốn người Lăng Túc Nhiên vào mắt.
Nhưng bây giờ, trong thời gian hai phút mà ba đồng bạn của bản thân đã đi đời nhà ma.
“Nếu đoán đúng thì cậu hẳn phải là Tuần phủ trung khu của Ảnh Môn, Thương Lang đại nhân giá lâm!” Lúc này, một đạo thanh âm khàn khàn truyền ra từ phía sau trang viên.
Ngay sau đó, thấy hai thân ảnh vụt tới với tốc độ cực nhanh.
Một nam một nữ, tuổi của hai người khoảng hơn ba mươi tuổi, diện mạo tới giống nhau sáu bảy phần, chắc hai người là anh em.
“Tham kiến hai vị tông chủ!” Sau khi nhìn thấy hai người, toàn bộ người của đối phương hô to.
“Anh trai, người đàn ông này chính là Thương Lang mà anh nói sao?” Vẻ mặt người phụ nữ kiều mị tới gần người đàn ông mở miệng.
“Đúng vậy, có phải rất có hương vị đàn ông hay không? Chờ anh bắt lấy anh ta rồi đưa cho em song tu được không?”
Một tay người đàn ông kéo người phụ nữ vào trong ngực, đồng thời ghé đầu vào chỗ xương quai xanh của người phụ nữ ngửi ngửi.
“Ha ha…” Người phụ nữ cười run rẩy hết cả người: “Cám ơn anh trai!”
Sau khi nói xong, vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt người đàn ông.
“Như vậy cũng được?”
Nhìn thấy động tác của hai anh em đó, Huyền Bàn rùng mình một cái.
A…
Hàn Đồng Linh lại muốn nôn mửa…
“Vị mỹ nữ này, chắc cô là vị hôn thê của Khương Kiến?” Sau đó người phụ nữ liếm liếm môi rồi nhìn về phía Hàn Đồng Linh nói.
“Cô tới đúng lúc lắm, buổi tối hôm nay, đôi vợ chồng son hai người liền giúp anh em chúng tôi tu luyện đi, bảo đảm khiến cô muốn ngừng mà ngừng không được!”
“Chết tiệt!” Hàn Đồng Linh phẫn nộ