"Anh...!Anh là ai?" Người đàn ông đó bò dậy rồi nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mà nói bằng giọng chật vật.
Ngay từ đầu anh ta đã cho rằng người có thân thủ mạnh nhất ở đây là Thương Lang nên hoàn toàn không để bốn người Lăng Túc Nhiên vào trong mắt.
Nhưng vừa rồi, lúc nhìn thấy Huyền Bàn xuất chiêu thì anh ta đã loáng tháng cảm thấy e là chuyện xảy ra ngày hôm nay không hề đơn giản như anh ta tưởng tượng.
Bây giờ, ngay cả một cường giả chiến tông như anh ta mà cũng bị Lăng Túc Nhiên đánh bay chỉ bằng một chưởng nên dĩ nhiên là anh ta hiểu rõ một điều rằng ngày hôm nay khó mà tốt lành được.
Đồng thời trong lòng anh ta cũng bắt đầu có suy đoán về thân phận của Lăng Túc Nhiên.
"Đại ca của tao họ Lăng, đến từ Tây Lưu, mày nói xem anh ấy là ai được nhỉ?" Huyền Bàn nói bằng giọng hờ hững.
Nghe anh ta nói thế thì đám người bên kia đồng thời hít sâu vào một hơi, trên mặt là vẻ kinh hãi vô cùng.
Ngài sứ giả!
Ngài sứ giả thực sự đến đây rồi ư?
Trên mặt Hàn Đồng Linh đang đứng ở bên cạnh cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ y như thế.
Mặc dù cô ta đã đoán được từ trước rằng chắc chắn thân thủ của Ngài sứ giả sẽ rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến nhường này, đến mức dù chỉ một chiêu thôi mà cường giả chiến tông cũng không thể đỡ nổi.
Mạnh mẽ đến nhường ấy!
"Thực sự...!Anh thực sự là Ngài sứ giả!" Trong mắt người đàn ông đó thoáng qua vẻ tuyệt vọng.
Dù có tự phụ đến đâu thì anh ta cũng không có can đảm để đối đầu với một nhân vật trong truyền thuyết như thế này.
Đúng như những gì Lăng Túc Nhiên đã nói, lần này anh ta bắt Khương Kiến là muốn khống chế Khương Kiến làm việc cho Âm Hư Tông thông qua thủ pháp đặc biệt của giáo phái này.
Nhưng anh ta không ngờ rằng chuyện này lại dẫn Ngài sứ giả đến đây, nếu biết trước như thế thì dù có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám làm như vậy.
"Khương Kiến đang ở đâu?" Lăng Túc Nhiên mở miệng nói bằng giọng hờ hững.
"Cậu ta...!Cậu ta đang ở trong kia..." Người đàn ông đó chật vật giơ tay lên chỉ vào một ngôi nhà gỗ.
Đụng phải Lăng Túc Nhiên thì trong lòng anh ta đã không còn tia hi vọng nào nữa rồi.
Vù vù.
Nghe anh ta nói thế thì Hàn Đồng Linh bước vội về phía ngôi nhà đó, Thương Lang cũng theo sát phía sau.
"Mười năm trước, các người may mắn chạy thoát mà vẫn chưa rút ra được bài học!" Lăng Túc Nhiên tiếp tục nhìn về phía người đàn ông kia rồi nói bằng giọng hờ hững.
"Đã như vậy thì hôm nay cứ để Âm Hư Tông của các người biến mất hoàn toàn đi!"
Anh vừa dứt lời thì một chưởng cũng được tung ra ngoài.
Bùm!
Người đàn ông đó vừa há miệng, còn chưa kịp kêu lên mà cả người đã nổ tung, máu văng đi khắp nơi.
"Tông chủ!" Bốn phía xung quanh vang lên tiếng kêu đau đớn đến xé lòng.
Trong số những người này, có rất nhiều người bị tẩy não nên sinh ra cảm giác thân thiết và sùng bái người đàn ông này một cách mù quáng.
Hiện giờ thấy tín ngưỡng trong lòng mình đã chết nên trên mặt ai nấy đều là vẻ tuyệt vọng đến cùng cực.
Phù phù phù.
Một vài đệ tử cốt cán không bị tẩy não của Âm Hư Tông thấy vậy thì nhao nhao quỳ xuống, vừa dập đầu bái lạy vừa run giọng xin tha.
"Xin...!Xin Ngài sứ giả tha mạng..."
Rầm rập, rầm rập.
Đúng lúc đó, hàng nghìn binh sĩ Ảnh Môn bước vào từ cửa khu nhà.
"Đưa tất cả về tra khảo nghiêm ngặt, hễ là đệ tử cốt cán của Âm Hư Tông thì đều xử tử, còn những người khác thì giam vào ngục." Lăng Túc Nhiên nói bằng giọng âm trầm.
"Tuân lệnh!" Hàng nghìn binh sĩ đồng thanh hô lên.
"Không..." Một đám đàn ông đang quỳ trên mặt đất liều mạng hô lên.
Sau khi giật nảy mình thì rất nhiều người vội vàng bò dậy, tháo chạy về phía cửa.
Nhưng ở trước mặt binh sĩ Ảnh Môn thì họ hoàn toàn không có bất cứ hi vọng nào cả, chưa chạy được vài bước mà đã bị chém chết, nằm la liệt trên mặt đất.
"Thuộc hạ Khương Kiến, Đông Đốc của Ảnh Môn xin bái kiến Ngài sứ giả!" Chẳng mấy chốc mà Khương Kiến đã được Thương Lang và Hàn Đồng Linh dìu đến, trên người cậu ta chằng chịt những vết thương.
Cậu ta vừa nói chuyện vừa hành lễ với Lăng Túc Nhiên.
"Không cần hành lễ!" Lăng Túc Nhiên tung một chưởng kình phong ra để nâng cậu ta lên, sau khi đỡ lấy thì nhìn về phía Huyền Bàn: "Cậu giúp Khương Kiến kiểm tra tình trạng vết thương đi."
"Vâng." Huyền Bàn gật đầu rồi đi tới.
"Cảm ơn Ngài sứ giả." Khương Kiến bái Lăng Túc Nhiên một cái thật sâu.
Hai giờ đồng hồ sau, tất cả mọi người trở về căn cứ của Ảnh Môn, đám người Lăng Túc Nhiên đi vào một căn phòng chuyên dùng để tiếp khách.
"Cảm ơn ân cứu mạng của Ngài sứ giả một lần nữa."
Khương Kiến và Hàn Đồng Linh cùng đi vào căn phòng đó, một số vết thương ngoài da trên người cậu ta về cơ bản là đã được chữa khỏi dưới