Editor: Uyên Xưn
--- ------ ------ ------
Tầm mắt cô dừng trên đầu gối anh, ở đó có vết xước, tay của anh cũng bị, nhất định là bị ngã.
Thẩm Hạo Vũ hình như cảm thấy tầm mắt của Tố Tố, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên anh tự đi ra ngoài một mình, mới vừa bị té ngã, chỉ là, không có chuyện gì lớn, hơn nữa rất có cảm giác thành tựu.”
Tố Tố cao hứng thay anh, bởi vì lúc trước anh không chịu ra khỏi cửa, sợ sẽ thấy ánh mắt khác thường của người khác, hiện tại, đã có chút tiến bộ, nhưng có chút nguy hiểm.
“Anh không ngã bị thương chứ?”
“Không có.” Thẩm Hạo Vũ còn tự nhạo báng mình: “Không đau, chỉ là có chút xấu hổ.”
“Tâm tình đồng chí Thẩm Hạo Vũ hình như không tệ lắm.”
Tố Tố không nhịn được hỏi tiếp: “Đúng rồi, ông lớn cố ý đến tìm em có chuyện gì, mau nói!”
“Anh hy vọng em có thể chia sẻ niềm vui cùng với anh, em có nguyện ý không?” Thẩm Hạo Vũ biết mình đến đây sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với Tố Tố, việc này không thích hợp, nhưng mà, anh không khống chế được bản thân, không có cách nào đè nén sự kích động trong lòng.
Tố Tố cười, người này còn thừa nước đục thả câu, “Dĩ nhiên, có chuyện tốt gì? Mâu nói em xem?”
Thẩm Hạo Vũ cũng cười, tâm tình anh cực tốt, cũng có chút kích động, “Mấy ngày nữa, anh sẽ làm giải phẫu giác mạc, anh có thể nhìn thấy ánh sáng lại rồi.”
“Thật?” Tố Tố kinh ngạc thốt lên, “Thật tốt quá, chúc mừng anh, em biết anh sẽ tốt lên thôi, thật sự quá tốt, Thẩm Hạo Vũ, em chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.” Thẩm Hạo Vũ biết, cô thật lòng vui cho anh, người đầu tiên anh muốn chia sẻ là Tố Tố, cho nên, anh liều mạng tới.
Tố Tố nghĩ làm sao mẹ Thẩm có thể yên tâm để anh ra ngoài một mình, “Đúng rồi, một mình anh ra ngoài lần đầu, bác Trầm không đi cùng sao?”
Sắc mặt Thẩm Hạo Vũ khẽ biến, ngay sau đó lại lạnh nhạt cười, “Một mình anh có thể, không cần bà ấy. Được rồi, chuyện vui cũng đã nói với em rồi, em về đi, anh cũng phải về dây.”
Thẩm Hạo Vũ xoay người, mò mẫm những bước khó khăn, Tố Tố thấy anh như vậy lại có chút bận tâm và khổ sở, không nhịn được đến đỡ anh, tránh cho va phải thùng rác.
“Thẩm Hạo Vũ, vừa đúng lúc em không có việc gì, để em đưa anh về nhà, nay em đi xe, rất tiện.”
Nói thật, cô không yên tâm để anh về nhà một mình, mắt thì không nhìn thấy, nhỡ may va chạm gì đó trên đường sẽ nguy hiểm.
Thẩm Hạo Vũ do dự, một lát sau mới nói: “Được, vậy phiền em!”
“Khách khí làm gì.” Tố Tố dìu anh lên xe, sau đó giúp anh thắt dây an toàn rồi cho xe chạy thẳng về nhà Thẩm Hạo Vũ.
Mà lúc này, một chiếc xe màu đen lặng lẽ theo đuôi, người trong xe không ai khác, chính là Triệu Đình Phương, hôm nay bà đi thăm một người bạn, vừa đúng lúc gần đây nên tiện thể thăm Tố Tố một chút.
Bà muốn ăn cơm tối với cô, tiện thể thương lượng xem thứ bảy Tố Tố có muốn đi thăm Sở Lăng Xuyên hay không.
Nhưng không ngờ, vừa tới nơi lại thấy được cảnh này. Trong lòng bà nổi lên nghi ngờ, nói cho cùng thì Tố Tố và người đàn ông kia có quan hệ như thế nào? Chỉ là bạn bè sao?
Bà nên tin tưởng, nhưng mà vẫn không nhịn được suy nghĩ, lập tức bảo tài xế đuổi theo, bà muốn nhìn một chút, Tố Tố rốt cuộc có nói dối hay không.
Trong khi Triệu Đình Phương đuổi theo Tố Tố, ngay tại cổng trường học, một chiếc xe màu bạc đỗ cách đó không xa, người trong xe dùng điện thoại chụp hình lại, sau đó vội vàng đi theo.
Tố Tố dừng xe dưới chung cư của Thẩm Hạo Vũ, sau đó đưa anh lên nhà.
Triệu Đình Phương chỉ có thể ở ngoài cổng vì bà không cách nào đi vào được, bà nhìn tòa nhà, muốn gọi cho Tố Tố, nhưng người đàn ông kia không nhìn được, một mình tự đi quả thật nguy hiểm, Tố Tố xuất phát từ ý tốt cũng là điều hiển nhiên, cho nên, bà cố gắng chờ một chút.
Trong lúc đó, chiếc xe màu bạc cũng đỗ cách đó không xa, cô ta nhìn Triệu Đình Phương, lại cười lần nữa, ông trời quả thật giúp cô ta.
Cầm điện thoại, ấn một dãy số: “Alo? Tôi, Tô Tuệ Vân, mặc kệ cô dùng phương pháp gì, tối nay giữ An Nhược Tố lại, sau khi chuyện thành công, hai vạn là của cô.”
Nói xong, Tô Tuệ Vân cúp máy, cười lạnh, Sở Lăng Xuyên, An Nhược Tố, ngược lại tôi muốn nhìn, sự tin tưởng của hai người được bao nhiêu, lần lượt diễu võ dương oai trước mặt tôi, lần này xem các người ngã thảm như thế nào.
Tố Tố đưa Thẩm Hạo Vũ vào nhà mới phát hiện, người chăm sóc anh là một nữ giúp việc, hơn hai mươi tuổi, nhìn rất nhanh nhẹn.
Mẹ Thẩm sao lại yên tâm để một người xa lạ chăm sóc con trai mình như vậy, hơn nữa lại trong trường hợp anh không nhìn thấy.
Tuy nhiên Thẩm Hạo Vũ nói mẹ anh còn rất nhiều việc ở quê, không thể không về, cho nên cuối cùng thuê một nữ giúp việc trong nhà.
Có thể nói, Thẩm Hạo Vũ bây giờ giống như người không người thân, không bằng hữu, không chỗ nương tựa.
Làm cảnh sát nằm vùng, anh không kết giao với bạn bè quyền lực, cộng thêm gia đình anh không gần người thân, mà mặc dù có đi chăng nữa, ở thành phố rộng thế này, họ cũng không thể chăm lo cuộc sống cho anh.
Khi nhiệm vụ nằm vùng của anh kết thúc, khôi phục thân phận, nhưng do công việc bận, ngày nghỉ ít, cho nên chẳng khác gì người cô đơn.
Chỉ là, cho dù có bạn bè, đồng nghiệp, nữ giúp việc thăm anh, chăm sóc anh, nhưng khi cuộc sống anh tối tăm nhất, trong lòng yếu ớt nhất, sự khích lệ và chăm sóc của người thân không thể thiếu được.
Tố Tố cũng khổ sở thay anh, chỉ mong phẫu thuật của anh thành công, thấy lại được ánh sáng, để anh sớm được làm công việc mình yêu thích.
Để Thẩm Hạo Vũ ngồi trên ghế sofa, nữ giúp việc
đi làm cơm, Tố Tố đang chuẩn bị rời đi thì nữ giúp việc chạy ra ngoài, trên người ướt nhẹp, “Chị gì ơi, chị có thể giúp em một chút được không, rỉ nước rồi.”
Thẩm Hạo Vũ muốn đứng dậy xem một chút, nhưng cái gì anh cũng không nhìn được, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi xuống, Tố Tố xoay người vào bếp: “Để em đi xem một chút, không được thì gọi thợ.”
Cô hỏi: “Thẩm Hạo Vũ, van vòi nước có tắt được không, ở đâu?”
“Có, ở phía dưới bồn rửa bát.” Thẩm Hạo Vũ đứng lên, đi chậm vào bếp.
“Sao rồi? Tìm được chưa?”
Tố Tố khom lưng, tìm được van, vặn lại, rốt cuộc nước cũng dừng phun, nhưng mà người cô lại ướt sũng, đến cả tóc cũng bết lại.
Bộ tây trang mỏng trên người cô không có khuy, cũng đều ướt hết.
nữ giúp việc có chút khẩn trương, thấp thỏm nói: “Chị à, thật xin lỗi, đều do em ngu ngốc, quần áo chị đều ướt hết rồi, nhanh thay đi, nếu không sẽ bị cảm.”
Tố Tố đưa tay lau nước trên mặt, cúi đầu nhìn quần áo ướt nhẹp, trong lòng vô cùng buồn bực, ra ngoài hỏi: “Có máy sấy không?”
“Không có.” Thẩm Hạo Vũ trả lời.
nữ giúp việc nói: “Chị, không thì chị cởi đồ ra, em dùng bàn là ủi một chút, rất nhanh thôi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Tố Tố vào phòng vệ sinh, thay đồ đưa cho cô ta, “Làm phiền cô giúp tôi tìm vài bộ của cô, tôi thay trước.”
“Em không có, mỗi ngày em làm cơm tối xong đều đi luôn, như vậy đi, em lấy quần áo của anh Thẩm cho chị, chị cứ mặc tạm trước đã.”
Một trận khí lạnh thổi tới, Tố Tố không nhịn được hắt hơi một cái, vội vàng cầm khăn lông lau nước trên cổ, cúi đầu nhìn, áo lót cũng ướt rồi.
Nữ giúp việc rất nhanh đã mang quần áo đến, là sơ mi trắng của Thẩm Hạo Vũ, trong tay còn bưng một cốc nước nóng, vào phòng vệ sinh mà uống nước nóng ư… nhưng đây không phải là thứ quan trọng nhất.
Tố Tố nhìn áo sơ mi trong tay cô ta, không nhịn được nghĩ đến lúc cô mặc của Sở Lăng Xuyên, cô cảm thấy rất bình thường, nhưng mà mặc của Thẩm Hạo Vũ lại cảm thấy kì quái.
Tố Tố nhận đồ, đặt lên bồn rửa tay: “Được rồi, làm phiền cô, cô đi làm việc của mình đi, tôi ở đây chờ, cảm ơn.”
“Ừ được, rất nhanh.” Nữ giúp việc cũng không nói nhiều, đưa cốc nước cho Tố Tố, “Chị, chị uống nước trước, coi chừng cảm lạnh đó, em đi đây.”
Nữ giúp việc ra ngoài, Tố Tố không để ý đến đây là nhà vệ sinh, mặc áo sát nách, có chút lạnh, uống chút nước nóng chờ xem, nhưng chờ mãi cũng không thấy người, mà cô lại cảm thấy buồn ngủ, mí mắt không nhấc lên được, sao đột nhiên mệt rã rời cơ chứ?
“Tiểu Liên!” Cô gọi giúp việc, lúc này cô ta mới hấp tấp chạy vào, trong tay cầm áo của cô, nước mắt lưng tròng: “Chị, em… mới vừa rồi em nấu cơm, không cẩn thận quên mất quần áo chị đang là, cháy mất rồi.”
Cái gì? Tố Tố cũng không để ý đến một bộ quần áo, nhưng mấu chốt là cô không có đồ mặc, mơ mơ màng màng, cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng cảnh vật trước mắt mơ hồ, làm sao vậy, choáng váng vô cùng.
Tố Tố nghĩ, nữ giúp việc này nhìn lanh lợi, tại sao làm việc không đáng tin như vậy, cô rất choáng váng, phản ứng chậm lụt, cũng không để ý nhiều, cầm áo sơ mi của Thẩm Hạo Vũ, mặc đại vào.
Cô phải đi, không thể ở lại chỗ này, sau khi mặc đồ xong, ra khỏi nhà vệ sinh, người muốn đi nhưng không nhấc nổi thân, cô ngồi trên ghế sofa hỏi: “Túi xách tôi đâu, chìa khóa, còn cả áo choàng nữa?”
Trong phòng yên tĩnh, không ai trả lời, Tố Tố dựa sát vào ghế, gục xuống, mà Thẩm Hạo Vũ cũng ngủ từ lúc nào, chỉ còn nữ giúp việc tỉnh táo, vào nhà vệ sinh, run rẩy gọi điện thoại: “Alo? Tôi...tôi làm theo lời cô rồi, tài khoản là….”
Triệu Đình Phương ngồi trong xe chờ Tố Tố xuống, nhưng đến tối mịt cũng không thấy người đâu, đưa một người sao có thể lâu như vậy?
Không được, bà phải gọi điện cho Tố Tố, không thể để nhất thời phạm sai lầm, như thế không phải sẽ phụ lòng Lăng Xuyên hay sao, nhưng gọi đến nhiều lần đều không có người nào nhận.
Sắc mặt Triệu Đình Phương không còn tốt, cuối cùng bà gọi cho Sở Việt Dương hỏi về gia đình Thẩm Hạo Vũ cụ thể ở đâu, sau đó vào nhấn chuông cửa, nhưng vẫn không hề có ai mở cho bà.
Chẳng lẽ làm chuyện trái lương tâm cho nên không dám ra mở cửa? Triệu Đình Phương phát hỏa, giỏi lắm An Nhược Tố, nói một đằng làm một nẻo, thì ra là thế.
Bà tiếp tục chờ, chờ xem khi Tố Tố gặp bà sẽ ngụy biện thế nào, nhưng càng chờ càng không có ai, hơn mười giờ đêm rồi, Tố Tố còn chưa xuống.
Xem ra, cô ta đã không có ý định xuống, Triệu Đình Phương tức giận, bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, trong đầu nghĩ đến những lời hôm trước cô nói, thì ra tất cả đều là gạt người.