Editor: Uyên Xưn
--- ---------
Người con dâu như vậy, bà không thể chấp nhận được, chuyện này Sở Lăng Xuyên không thể không biết, khi đó đau nhất vẫn là nó, nhưng bà tình nguyện để con trai mình đau lòng, còn hơn là để nó cưng chiều một cô gái như vậy.
An Nhược Tố, không phụ lòng Sở Lăng Xuyên ư, không phụ lòng mà lại như thế này, Triệu Đình Phương càng nghĩ càng giận, đột nhiên cơ thể không chống đỡ được, ngã xuống.
Tài xế vừa hút thuốc vừa nhìn, thấy bà ngã cũng nóng nảy, vội vàng đến dìu: “Cô ơi, cô, cô gì ơi, cô sao vậy?”
Hai mắt Triệu Đình Phương nhắm nghiền, đã mất đi tri giác, tài xế vội vàng ôm người lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện, hơn nữa gọi điện báo cho người nhà của bà.
Đã xảy ra chuyện?
Sở Lăng Xuyên đã sớm buồn ngủ, cả ngày mệt nhọc, mới ngả lưng một chút, còn mơ thấy bảo bối của anh, nhưng lại bị một hồi chuông đánh thức, anh ngồi dậy nghe điện thoại, giọng nói mang theo vài phần buồn bực.
“Alo, ai vậy?”
“Lăng Xuyên, có thể về không? Mẹ nhập viện rồi, đang làm phẫu thuật.”
Giọng nói của Sở Việt Dương truyền đến, thân thể anh cứng lại, buồn ngủ lập tức tan biến, giọng nói còn có chút sợ hãi: “Mẹ sao vậy? Tình huống bây giờ thế nào?”
“Rất nguy hiểm, nếu có thể thì em trở về một chuyến đi.” Giọng nói của Sở Việt Dương nặng nề, sau đó thông báo địa chỉ bệnh viện.
“Em biết rồi.”
Sở Lăng Xuyên cúp máy, nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại, chạy ra khỏi kí túc xá, khai báo nguyên nhân với chính trị viên rồi vội vàng trở về.
Đêm đến, người trên đường không nhiều lắm, anh đi xe với tốc độ nhanh nhất để về thành phố.
Khoảng hai giờ là đến bệnh viện, dừng xe, chạy vào, ở cửa phòng mổ có nhiều người vây quanh, Sở Vệ Bình, vợ chồng Sở Việt Dương, còn có cả cháu gái anh, ngoài ra còn bác tài xế vẫn còn ở đây.
Bầu không khí như vậy khiến anh cảm thấy hít thở không thông, anh chạy vội lại hỏi: “Mẹ thế nào? Đang yên đang lành lại ngã bất tỉnh?”
Gương mặt Sở Vệ Bình nặng nề, mệt mỏi cùng lo lắng, chỉ nhìn anh mà không lên tiếng.
Sở Việt Dương nặng nề vỗ bả vai anh, khổ sở nói: “Não ra máu, bây giờ còn đang phẫu thuật.”
Vợ Sở Việt Dương khoác tay chồng, an ủi hai anh em: “Đừng lo lắng, mẹ ở hiền tất có trời phù hộ, nhất định bình an vượt qua, ngồi xuống đợi đi.”
Không ai nói chuyện, cũng không có tâm tư nói, trong lòng ai cũng nóng nảy, nặng trĩu, sợ hãi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với mọi người, chờ đợi đúng là sự giày vò nhất, không biết đã qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ ra ngoài, ai cũng chạy lại hỏi thăm tình hình.
“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm.”
Sự thấp thỏm trong lòng mọi người đều buông xuống, Sở Lăng Xuyên thở ra một hơi, thân thể mềm nhũn dựa vào tường, đưa tay xoa thái dương.
Triệu Đình Phương được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trời sáng rất nhanh, Sở Lăng Xuyên nhìn đồng hồ, anh cũng bất đắc dĩ, mặc dù muốn ở lại chăm sóc mẹ, nhưng mà, anh không thể, anh còn công việc.
Anh nhìn cha mình, anh trai, chị dâu, lúc này mới nhớ đến là không thấy Tố Tố, theo lí mà nói, người trong nhà sẽ gọi điện thông báo cho cô, nhưng mà ngay cả anh gọi cô cũng không nghe máy.
Anh không nhịn được mà hỏi: “Anh, mẹ ngã bệnh, có thông báo với Tố Tố không?”
Sắc mặt Sở Việt Dương biến đổi, “Đêm đã khuya nên không có kinh động em ấy.”
Không đúng, Tố Tố là con dâu, mẹ chồng bị bệnh nghiêm trọng như thế, ngay cả anh cũng bị gọi về, người trong nhà không có đạo lí không thông báo cho em ấy.
“Điện thoại trong nhà không có ai nhận, để em về xem một chút, mẹ như vậy, cô ấy phải đến một chút chứ.”
Sở Lăng Xuyên đứng dậy đi ra ngoài, Sở Việt Dương khẽ kéo anh lại, không biết nói thế nào về tình huống của Tố Tố, chuyện tối qua, cả nhà đều biết, chỉ còn mình Sở Lăng Xuyên.
Anh trai không lên tiếng, nhưng từ động tác và vẻ mặt, Sở Lăng Xuyên cũng đoán là có chuyện gì đó, nhanh chóng hỏi: “Anh, rốt cuộc làm sao? Có chuyện gì?”
“Không có gì, nơi này nhiều người rồi, em ấy còn phải đi làm, chuyện này cứ để sau hẵng nói.”
Lúc này con gái Sở Việt Dương nhảy xuống từ trong ngực mẹ, chạy đến bên Sở Lăng Xuyên, “Cậu, bọn họ không nói, con nói, bà nội bị mợ làm cho tức nên mới sinh bệnh, mợ cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ.”
Con bé nói xong liền bị Sở Việt Dương đánh vào mông, giận dữ quát: “Nói nhăng nói cuội, không biết lớn nhỏ.”
Anh trai anh chưa bao giờ quát con bé như vậy, đứa bé lập tức uất ức khóc lên, Sở Vệ Bình mất hứng, ôm bé vào ngực dỗ dành.
Sở Lăng Xuyên bối rối, gì mà Tố Tố ở cùng người đàn ông khác, anh lôi kéo Sở Việt Dương hỏi cho rõ ràng: “Anh, anh nói đi, chuyện gì?”
Chuyện đã đến nước này, cũng không thể dối gạt được, Sở Việt Dương kể hết chuyện biết được qua miệng tài xế.
Sở Lăng Xuyên nghe xong rất tức giận, lồng ngực phập phồng, “Em về xem một chút, có chuyện gì, gọi điện cho em.”
Bỏ lại một câu rồi xoay người đi, dọc đường, trong đầu Sở Lăng Xuyên đều là những lời anh trai nói, Tố Tố đưa Thẩm Hạo Vũ về nhà, vẫn không xuống, mà mẹ anh lên lầu nhấn chuông cô cũng không chịu ra ngoài.
Mẹ anh bởi vì thế nên nhập viện,
mà Tố Tố…. rốt cuộc cô còn định dây dưa cùng với Thẩm Hạo Vũ đến khi nào.
Sở Lăng Xuyên về đến nhà, trực tiếp xông vào phòng ngủ.
Bật điện lên, trong phòng không một bóng người, lửa giận bốc lên, anh lấy điện thoại ra hỏi Lý Nguyệt Hương, bà cũng bảo Tố Tố không có ở đó, căn bản cô không hề về nhà.
Biết được kết quả này, anh chỉ muốn đập điện thoại, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, anh xoay người, thấy Tố Tố mới từ bên ngoài về.
Bởi vì bệnh tình của mẹ, công thêm thấy Tố Tố cả đêm không về, còn mặc áo sơ mi nam, anh càng không khống chế được bản thân.
Tâm tình anh không cách nào bình tĩnh.
Tố Tố vừa vào nhà, cô buồn bực, chẳng lẽ lúc mình đi quên tắt đèn, thay giầy vào phòng khách, thấy Sở Lăng Xuyên ngồi đó, quả thật cô bị dọa cho phát hoảng.
“A...Sở Lăng Xuyên, anh về lúc nào vậy?”
“Em đi đâu?”
Đôi mắt Sở Lăng Xuyên lạnh lẽo, nhưng ẩn chứa sự tức giận giống như núi lửa sắp phun trào, anh cố gắng duy trì một tia lý trí, để cho cô giải thích.
Tố Tố bị anh hỏi làm cho luống cuống, cả đêm cô không về, hơn nữa còn ngủ thiếp đi trong nhà Thẩm Hạo Vũ, dù là trong sạch, nhưng khẳng định Sở Lăng Xuyên sẽ tức giận, mất hứng.
Nói thật, khi tỉnh lại, cô thấy mình vẫn ở trong nhà Thẩm Hạo Vũ cả một đêm, cô thật sự sợ hết hồn, vội vàng trở về, không ngờ Sở Lăng Xuyên đang ở nhà.
Nhìn sắc mặt anh, cô biết, anh tức giận, có lẽ không biết cô ở nhà Thẩm Hạo Vũ cả đêm, nhưng cho dù như thế, cũng đủ để anh tức giận.
“Em...em, ngày hôm qua, Thẩm Hạo Vũ nói, anh ấy sắp đi làm phẫu thuật giác mạc, cho nên tìm em nói chuyện, em thấy anh ấy đi lại không tiện nên mới đưa về nhà.”
Sở Lăng Xuyên nghĩ đến mẹ mình té xỉu dưới nhà Thẩm Hạo Vũ suýt chút nữa thì mất mạng, mà cô lại cả đêm dây dưa quấn quýt với anh ta.
Hai người làm gì, anh không biết, cũng không muốn biết, chỉ cần nhìn thấy áo sơ mi cô đang mặc là anh đã không kiềm chế được nữa.
“Em với anh ta quan hệ như thế nào? Hả? An Nhược Tố? Anh ta quan trọng đến mức khiến em cả đêm không về sao?”
Tố Tố rụt người lại, cô biết như vậy là không đúng, nhưng đó không phải là điều cô muốn, cô thật sự không nghĩ tới mình lại ở đó cả đêm, nhưng chỉ có chút kì quái là cô lại ngủ thiếp đi, nhưng còn chưa kịp làm rõ đã bị Sở Lăng Xuyên làm rối loạn, cô chỉ có thể yếu ớt giải thích.
“Em chỉ thấy anh ấy không có ai chăm sóc, cho nên giúp đỡ một chút, nhưng không biết vì sao lại ngủ thiếp đi, em không có như anh nói.”
Sở Lăng Xuyên kéo áo cô đang mặc, mặt xanh mét, gân xanh nổi lên, “Anh ta và em quan hệ như thế nào? Anh ta như thế nào thì liên quan gì đến em, sao phải lo lắng, suy nghĩ nhiều như thế?
Còn phải đích thân em tự đưa, anh ta tự đi, thì tự mà về, cần gì em nhiều chuyện như vậy? Nếu anh ta mù cả đời, có phải em cũng quan tâm cả đời hay không?”
Tố Tố chưa bao giờ thấy anh giận dữ như vậy, anh níu cổ áo cô làm cô không thở nổi nữa, anh khiến cô sợ, cũng đau lòng và tức giận.
“Sở Lăng Xuyên, làm sao anh có thể nói lạnh lùng vô tình như vậy, anh ấy cần giúp đỡ, thì em giúp, có gì không đúng sao? Em nói, em và anh ta không có gì, anh có tin hay không thì tùy!”
“Anh lạnh lùng? Vô tình?”
Anh buông lỏng cô ra, xoay người hồi phục tâm tình, nhưng mà, nghĩ đến mẹ trong bệnh viện, nghĩ tới cô và Thẩm Hạo Vũ dây dưa không rõ, còn nói những lời như vậy, tâm tình anh không cách nào đè nén được.
Một trận khí nóng xông lên não, không có chỗ phát tiết, cuối cùng anh nhặt gạt tàn trên bàn, dùng sức ném xuống đất, nát bấy: “Anh ta không lạnh lùng, được, em đi mà tìm anh ta, ông đây thành toàn!”
Sở Lăng Xuyên nói xong, cầm chìa khóa xe, xoay người, tức giận đùng đi rời đi, Tố Tố nhìn bóng lưng anh, cô biết chuyện ngày hôm nay quả thật khiến anh tức giận, nhưng mà lời của anh khiến cô vừa tức vừa khổ sở.
Anh nhất định không tin lời cô, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô cúi đầu nhìn gạt tàn, cảm thấy có chất lỏng chảy xuống, cô đưa tay sờ thử, là máu, có lẽ mảnh vỡ gạt tàn văng đến làm cô bị thương rồi.