*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Đi được một thời gian ngắn, Sở Vệ Bình liền thở có chút mạnh hơn. Dù sao ông cũng đã lớn tuổi rồi. Tiểu Bao Tử đưa bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt mồ hôi đang chảy trên cái trán của ông nội, miệng thì nói: "Ông nội, mệt mỏi, cục cưng tự đi một chút."
Một câu nói này của Tiểu Bao Tử đã khiến cho Sở Vệ Bình thấy còn ngọt ngào hơn cả được ăn mật. Ông cười thật cao hứng: "Vẫn là thằng cháu nội yêu quý của ông biết yêu thương ông nhất nhỉ! Nó biết ông nội mệt, lại còn hiểu được bản thân mình phải xuống đất để tự đi. Thằng cháu nội yêu quý của ông thật giỏi, cháu đúng là tâm can của ông nội."
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố không khỏi bật cười. @MeBau*[email protected]@ Sở Lăng Xuyên đi qua bên cha mình, đón lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng Sở Vệ Bình, sau đó đặt cu cậu ở trên mặt đất. Anh để cho bản thân cậu nhóc tự đi bộ một chút, cũng không khỏi nói: "Ba, chúng con cũng yêu mến ngài mà! Vừa mới rồi vì đau lòng cho ngài nên mới không muốn để cho ngài ôm cháu. Tấm lòng của chúng con vậy mà lại không được ngài nhìn nhận. Chỉ một câu nói kia của Tiểu Bao Tử, vậy mà đã khiến cho ngài vui thành như vậy."
"Thằng nhóc này thông minh lắm." Sở Vệ Bình nói xong liền nở nụ cười. Mặt mày mang bộ dạng có cháu nội là vạn sự sung túc. Ông lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử đi tới. Thời điểm sắp sửa phải đi qua đường cái, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Sở Vệ Bình lại bắt đầu bế Tiểu Bao Tử
lên, đi qua trước.
Có thể là do xuất phát từ sự đề phòng hoặc là do vấn đề thói quen nghề nghiệp, cho nên Sở Lăng Xuyên vẫn luôn luôn đi ở phía sau. Anh nắm lấy tay của Tố Tố, ánh mắt nhìn theo người nhà của mình, nhưng cũng vẫn không quên chú ý đến động tĩnh bốn phía xung quanh.
Ngay vào lúc Sở Vệ Bình ôm Tiểu Bao Tử đi lên lối đi bộ, Sở Lăng Xuyên cùng Tố Tố cũng sắp sửa đi qua, thì bỗng nhiên có một chiếc xe con không biết từ đâu liền chui ra. Chiếc xe đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy lao đến hướng của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đang đi.
Tố Tố căn bản còn chưa thể dự đoán được nguy hiểm đang tới gần. Chính vào thời điểm Tố Tố còn chưa thể phản ứng kịp nữa, thân thể đã được Sở Lăng Xuyên ôm vào trong ngực. Tiếp theo đó thân thể của cô giống như bị té ngã ra ở trên đất, có chút đau đớn.
Tố Tố đã hoàn toàn mê muội đi rồi. Cô không biết mình như thế nào nữa. Chờ đến khi Tố Tố kịp phản ứng lại, thì bản thân cô đã bị Sở Lăng Xuyên ôm ngã nhào ra trên đất, sau đó còn lăn tiếp đi vài vòng nữa. Rốt cục Tố Tố cũng đã ý thức được đã có chuyện xảy ra rồi. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cô liền mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn ra bốn phía chung quanh, lập tức nhìn thấy một chiếc xe con đang lao đến hướng hai người bọn họ.
Sở Vệ Bình cũng sợ đến ngây người. Ông chính là theo bản năng liền ôm chặt lấy đầu của Tiểu Bao Tử, áp vào ở trong