Cô Dâu Của Trung Tá

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Lúc này có tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Cảnh sát đã chạy đến nơi. Một xe cảnh sát dừng ở trước mặt hai vợ chồng Tố Tố. Một người từ trên xe bước xuống, chính là An Quốc Đống. Ông vừa nhận được điện thoại báo nguy của Sở Vệ Bình, vội vàng mang người đi tới.

Ông lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy, có bị thương tổn chỗ nào hay không?"

Tố Tố lắc đầu. Sở Lăng Xuyên một mặt trấn định: "Ba, không có việc gì."

Rốt cuộc đầu của Tiểu Bao Tử đã có thể được tự do. Bởi vì lúc này người lái xe hành hung người khác đã bị bắt cho lên xe cảnh sát, cho nên cậu nhóc vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chỉ là cu cậu vừa mới quay đầu một cái thì nhìn thấy được ông ngoại, cho nên đã cười rộ lên khanh khách: "Ông ngoại."

Lúc này Tiểu Bao Tử lại nghĩ rằng mình đang chơi một trò chơi với ông của mình. Có khả năng trò chơi này có tên gọi là biến ra người sống. Đầu của cu cậu đã bị ép chặt đến mức không có cách nào nhìn được đến chung quanh. Chờ đến khi cu cậu vừa nhìn thấy được, thì liền thấy ông ngoại đã xuất hiện.

An Quốc Đống hôn một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử, rồi sau đó vẻ mặt rất nghiêm túc nói với Sở Lăng Xuyên: "Con hãy phối hợp công tác với ba, đi làm một chút ghi chép."

"Vâng!"

Mọi người cùng nhau đi tới Cục Công An để làm ghi chép. Mấy người bên cảnh sát hình sự cảm thấy thật hứng thú diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đối với màn phi dao bắn lốp xe của Sở Lăng Xuyên, đều cảm thấy bội phục sát đất. Có thể nói khi đó, thực sự đúng là chỉ mành treo chuông.

Trong lúc chỉ mành treo chuông đó, tố chất tâm lý của Sở Lăng Xuyên đã phải trấn định mạnh mẽ đến cỡ nào, tốc độ và sức lực phải thật nhanh đến
mức nào, thì mới có thể bắn được lưỡi dao quân dụng nhỏ kia vào bánh xe ô tô, thật sự không thế nào tưởng tượng nổi.

Đừng nói đến lốp xe, cho dù ngay cả kính của xe đi nữa, Sở Lăng Xuyên cũng có thể bắn thủng được. Chỉ có điều là, mục đích của anh không phải là để giết người, mà là chỉ muốn bảo vệ cho người nhà của mình, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), muốn lưu giữ lại nhân chứng, mở một đột phá khẩu để phá án.

Làm xong ghi chép, có người đưa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đi đến bệnh viện của Cục Công An. Bởi vì cả bàn tay và cánh tay của Tố Tố lẫn Sở Lăng Xuyên đều đã bị trầy da, cho nên cần phải xử lý bề mặt của vết thương một chút. Sau đó, khi một nhà già trẻ từ Cục Công An Cục đi ra ngoài thì Sở Việt Dương cũng chạy đến. Anh đang định đi vào bên trong, thì nhìn thấy người nhà mình đi ra bên ngoài, anh vội vàng hỏi: "Mọi người như thế nào rồi, không ai có việc gì chứ ạ?"

Sở Vệ Bình khoát tay áo nói: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Không có việc gì. Đều đã qua rồi."

Sở Lăng Xuyên cũng nói: "Anh cả, đã làm cho anh phải lo lắng rồi."

"Không cần phải khách khí." Sở Việt Dương nói xong, hai chân mày liền cau lại. Nhóm tội phạm này thật quá kiêu ngạo rồi, trắng trợn giết người không chút kiêng nể, trong mắt chúng thực không còn vương pháp gì nữa! Không cần quan tâm sau lưng bọn chúng có mạnh đến cỡ nào, anh nhất định phải nhổ cái cây to này sạch sẽ tận gốc.

"Ba, Xuyên tử, Tố Tố, trước hết để con cho người lái xe đưa mọi người trở về nhà đã. Con còn có việc, không thể đi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện