*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Hại cô còn chưa tính đến, lại còn gây tác dụng liên quan. Tiểu Bao Tử cưỡi xe đạp nhìn thấy mẹ bị ba ba chọc ghẹo liền khanh khách cười lớn. Cùng với tiếng cười dễ nghe đáng yêu của nhóc được truyền đến, là một tiếng "rào rào", tiếp theo là một tiếng kêu "ái chà" vang lên.
Hóa ra là Tiểu Bao Tử cười đến rất đắc ý vênh váo, xe liền mất thăng bằng ngã ra, người cũng bị ném xuống đất. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên hoả tốc vọt tới. Nhưng chờ hai người bọn họ tiến lại thì Tiểu Bao Tử lại đã tự mình đứng lên rồi. Cu cậu vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, lại vỗ vỗ vào cái mông đít nhỏ của mình, ngửa đầu lên nhìn ba mẹ đang xông tới. @MeBau*[email protected]@ Cậu nhóc vậy mà lại bắt chước lời kịch trong tiểu phẩm Bản Sơn đại thúc, xem trong tivi, nói một câu: "Bảo bối à, em có thể để tâm một chút được không?"
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên phá ra cười một trận. Cậu nhóc đây là đang nói chuyện cô bị Sở Lăng Xuyên chỉnh lúc nãy. Tố Tố cười đến đau cả bụng. Sở Lăng Xuyên lại càng là toét miệng ra cười đến căng hết cả mồm miệng. Mà Tiểu Bao Tử thì sao chứ, cậu nhóc đã cưỡi xe đạp lọc cọc lọc cọc tiếp tục đạp đi.
Sở Lăng Xuyên hiện tại không mặc quân trang, cho nên anh cũng không quan tâm nhiều đến xung quanh như vậy. Anh duỗi cánh tay dài ra, ôm Tố Tố vào trong lòng, cười nói: "Bảo bối của anh à, Dieenndkdan/leeequhydonnn em có thể để tâm một chút được không?"
"Em... Em sắp sửa bị hai cha con nhà anh làm cho tức chết rồi." Tố Tố một mặt hờn dỗi, trong miệng
nói là sắp bị tức chết rồi, nhưng mà trên mặt lại là một nụ cười hạnh phúc. Cô cũng đưa tay ôm lấy hông của anh, cũng vì cô tham luyến sự ấm áp lẫn hơi thở của anh.
Nghĩ lại vừa rồi bản thân đã ngốc nghếch đần người, đã phối hợp với anh đứng ở dưới tàng cây, chờ bị anh chỉnh, cô thực cảm giác mình thật là ngu. Con trai nói rất đúng, cô cũng thật sự cần phải để tâm một chút, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bằng không sẽ bị người đàn ông này cứ như vậy mà trêu chọc hết lần này đến lần khác mất!
Tố Tố không nhịn không được mà cảm khái, vì sao mỗi lần người phải cam chịu lại luôn là cô chứ! Lại nhớ đến lần đó, cô muốn dùng coke để chỉnh anh tới, không nghĩ tới người phải chịu sự không hay ho lại chính là cô. Chẳng lẽ cô trời sinh vận xấu, vẫn nhất định phải cam chịu trong tay anh sao?
Được rồi, ai là người cam chịu đều không quan trọng, điều quan trọng chính là, cô rất hạnh phúc.
Đợi đến khi Tiểu Bao Tử chơi đã rồi, một nhà ba người mới đi về nhà. Giữa trưa rồi cũng chưa được ngủ trưa, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tố Tố có chút mệt mỏi. Buổi tối cô bị ngủ trễ, buổi sáng lại phải dậy sớm, không bị mệt mỏi thì mới kỳ quái.
Tố Tố nửa nằm ở trên ghế sa lon xem tivi. Tiểu Bao Tử còn đang ở đó lắp ráp những mảnh ghép hình của mình. Sở Lăng Xuyên ở một bên hướng dẫn, xem cậu nhóc ghép hình. Không biết trải qua bao lâu, trong phòng bắt đầu trở nên yên