*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Nhưng mà, sau khi Giản Ngọc Sanh thật sự buông tha cho cô, muốn kết hôn, thì trong lòng của Tiểu Nhiên vẫn thấy cực kỳ đau đớn. Đúng vậy, cô bây giờ thật sự không thể nào ở cùng với Giản Ngọc Sanh được nữa. Cô bị Thiệu Minh Thành cường bạo không nói, nếu như cô sống cùng với Giản Ngọc Sanh thì Thiệu Minh Thành sẽ cướp đứa nhỏ đi. Cô có thể bị lấy đi hết tất thảy, nhưng mà cô không thể để bị mất đi Tiểu Khả Ái được!
Thiệu Minh Thành biết như vậy. Tiểu Nhiên đột nhiên hận anh, hận anh đã chiếm đoạt cô, hận anh uy hiếp đối với cô! Mỗi một lần hoan ái, Tiểu Nhiên đều chưa từng đáp lại anh lấy một lần. @MeBau*[email protected]@ Tất cả đều là do Thiệu Minh Thành chủ động, nửa bắt buộc.
Thiệu Minh Thành biết, anh làm như vậy thì chỉ càng đẩy Tiểu Nhiên ra xa mình hơn, Nhưng mà, anh lại không có cách nào buông tay với Tiểu Nhiên được. Nên chỉ có thể dùng thủ đoạn ti tiện đó để giữ Tiểu Nhiên ở lại bên người mình. Anh chẳng sợ cô hận, dù sao thì còn tốt hơn là bị cô coi anh trở thành người ở ngoài đường.
"Mọi người cứ ăn uống đi thôi, chúng ta đi trước." Thiệu Minh Thành nói xong liền đỡ Tiểu Nhiên, ôm lấy cô chạy ra ngoài. Tiểu Nhiên một mực im lặng không nói năng gì, hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Cô ý thức được, bản thân mình vô cùng có khả năng mang thai. Cô mang thai đứa nhỏ của Thiệu Minh Thành, lại mang thai đứa nhỏ của cái đồ vô lại kia. Rõ ràng cô đã hận anh như vậy, hận anh đã cường bạo đối với mình. Tuy nhiên, cô lại vẫn lên
giường cùng với anh, hiện tại, rất có thể cô lại còn mang thai đứa con của anh nữa.
Cô thật quá nực cười, quá mức ti tiện.
Thiệu Minh Thành nhìn thấy Tiểu Nhiên cứ một mực giữ vẻ mặt im lặng như vậy, trong lòng liền cảm thấy bất an. Anh không biết là Tiểu Nhiên đang nghĩ cái gì nữa. Anh liền lái xe chạy như bay, chạy tới chỗ ở gần nhất, lôi cô đi lên lầu.
Tiểu Nhiên giống như một con rối gỗ vậy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cứ tùy ý để cho Thiệu Minh Thành kéo tới ôm đi, cứ một mực không nói năng gì. Thiệu Minh Thành ôm Tiểu Nhiên lên đến nhà, Anh đặt cô ở trên giường, đắp chăn, cầm lấy tay cô: "Tiểu Nhiên, nói với anh một câu đi."
Tiểu Nhiên nhìn anh một cái, giọng nói bình tĩnh đáng sợ "Không có gì hay để nói hết! Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi."
Tiểu Nhiên càng bình tĩnh như vậy lại càng làm cho Thiệu Minh Thành sợ hãi cùng bất an. Anh nằm ở bên cạnh cô thân liền, ôm lấy cô. Bàn tay anh dừng ở trên bụng cô: "Tiểu Nhiên, đứa nhỏ này, chúng ta giữ lại nhé, có được không em? Để cho nó theo làm bạn với Tiểu Khả Ái của chúng ta."
Khi nào thì đến thời gian hành kinh của quả cam lớn Tiểu Nhiên này, Thiệu Minh Thành biết rất rõ. Anh đối chiếu lịch, thấy Tiểu Nhiên đã trễ mất nửa tháng rồi. Vừa rồi lại thấy phản ứng của Tiểu Nhiên như vậy, trăm phần trăm là cô đã có cốt nhục của anh.
Nghe Thiệu Minh Thành nói như vậy, trái tim của Tiểu Nhiên thoáng co rút lại đau đớn. Nhưng cô vẫn cứ