*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố nghĩ, Thiệu Minh Thành thật sự yêu Tiểu Nhiên, chỉ là có chút không từ thủ đoạn. Loại tình yêu như vậy, cái quả cam lớn Tiểu Nhiên kia thực không có cách nào chấp nhận được. Bất quá bây giờ nếu như Tiểu Nhiên mang thai, có lẽ là có cơ hội để xoay chuyển rồi.
Bằng vào những hiểu biết của Tố Tố đối với Tiểu Nhiên, thì Tiểu Nhiên không phải là không luyến tiếc, hay không cần đứa trẻ kia. Cô nói năng thì có vẻ có chút mạnh miệng đó, nhưng kỳ thực thì Tiểu Nhiên lại là một người luôn mềm lòng nhất. Huống chi, Tố Tố tin tưởng, dinendian.lơqid]on kỳ thực Tiểu Nhiên vẫn hoàn toàn còn yêu Thiệu Minh Thành. Chỉ là vì cô bị những phức tạp che ở trước mắt, nên hiện trạng mới bị rỉa rói hết chút tình cảm như vậy.
Ai, thực là buồn thay cho Tiểu Nhiên!
Ăn xong bữa cơm chiều, Tố Tố cũng trở về nhà. Lúc này đồng hồ đã chỉ thời gian là tám giờ tối. Tố Tố vừa mới vào đến cửa, An Quốc Đống vừa vặn vào cửa theo sau. Tố Tố không khỏi hỏi một câu: "Ba ba, tại sao ngày hôm nay ngài lại trở về nhà trễ như vậy? Cái chuyện về Mã Lỵ gì đó, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn đã bắt được chưa ạ?"
An Quốc Đống nhìn thấy Tố Tố cũng là vừa mới trở về, không khỏi dặn bảo một chút, "Cô ta không thể chạy thoát được đâu! Con đã đi nơi nào rồi thế, trễ như vậy mới chịu trở về nhà? Mấy ngày tới con không nên chạy loạn nữa, tan tầm thì về nhà sớm một chút đi."
"Hôm nay con có hẹn tụ tập với Tiểu Nhiên và Hàm Hàm thôi ạ!" Tố Tố nói xong như nghĩ tới điều
gì: "Ba, ý ngài là sợ cái người có tên là Mã Lỵ kia, sẽ gây bất lợi cho chúng ta phải không ạ?"
"Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn." @MeBau*[email protected]@ An Quốc Đống nói có chút lo lắng. Mã Lỵ bây giờ giống như là chó nhà có tang, có nhà nhưng không thể về, lại không chỗ nào để có thể trốn tránh được. Không chừng cô ả định chơi một cú cá chết lưới rách, chó cùng rứt giậu…”
Còn đang nói chuyện, thì Lý Nguyệt Hương từ trong phòng ngủ đi ra: "Hai cha con nhà ông về cùng lúc thế à! Một người thì về muộn, một người thì mới ăn một chút gì đó, tụ tập gì đó khẳng định là vẫn còn đói bụng."
"Mẹ, Tiểu Bao Tử đâu rồi ạ? Đã ngủ rồi sao?" Tố Tố vừa hỏi vừa đi tới phòng vệ sinh.
"Hôm nay nó ngủ sớm, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ban ngày chơi đùa làm ầm ĩ đến mệt mỏi." Lý Nguyệt Hương trả lời xong liền đi hâm nóng cơm.
Tố Tố và An Quốc Đống cũng ý tứ ăn một chút cơm. Rồi sau đó mới đi tắm rửa nghỉ ngơi. Khi từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, Tố Tố nghe thấy có tiếng chuong điện thoại di động vang lên. Sợ Tiểu Bao Tử bị đánh thức, Tố Tố vội vàng đi nhận cuộc gọi.
"A lô!"
"Bảo bối à."
Là Sở Lăng Xuyên gọi về. Trên mặt Tố Tố liền nổi lên ý tươi cười, "Anh vẫn còn chưa đi ngủ sao."
"Anh vừa mới trở về xong! Bảo bối, trong nhà có tốt không?"
"Có chứ! Mọi người trong nhà đều rất khỏe, em cũng vậy rất khỏe. Anh thế nào rồi, công tác có mệt hay không? Có phải đón tiếp khách