A Chư cười khẩy lên quỷ dị.
"Đúng vậy đó, tôi chửi bà, bà ấy già khó tính đáng ghét.
Đừng nghĩ tôi sợ bà, không có đâu.
Sau này chống lưng của tôi sẽ cho bà biết tay."
Người quản lý này xem ra rất bình tĩnh, bị A Chư đe doạ cũng không tỏ ra một chút gì gọi là quan tâm, gương mặt vẫn nghiêm khắc như thường.
"A Chư, khoang tính đến chuyện tương lai mà hãy nói hiện tại này đi.
Cô làm ra chuyện đáng hổ thẹn này, làm mất hình ảnh nhân viên của khách sạn như vậy đương nhiên sẽ không thể giữ chức vụ như bây giờ được nữa…"
A Chư trừng mắt, cong cớn giọng thách thức.
"Thế bà muốn làm gì tôi, đuổi việc à, đuổi đi, tôi thèm sợ à?"
"Cô còn hợp đồng ở đây tận hai năm nên nếu cô nghỉ việc sẽ phải bồi thường hai năm tiền lương như thỏa thuận trong hợp đồng.
Việc bồi thường phải được thanh toán ngay, ngày nào cô không thể trả thì cô vẫn phải làm việc cho khách sạn."
Nghe tới đây, A Chư mới cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cô ta và Tô Dĩ Thần chưa tiến triển đến đâu, còn chưa lấy được đồng nào từ anh thì đào đâu ra tiền bồi thường hợp đồng.
Người quản lý thấy cô ta cứng họng, tay hơi run rẩy, bây giờ bà ấy mới nói đến cách xử lý còn lại cho cô ta.
"A Chư, quy phạm đạo đức nghề nghiệp sẽ bị giảm cấp và chiếu theo nguyện vọng của chủ tịch Tô, cô sẽ bị giáng xuống làm lao công và làm việc cho đến khi hết hợp đồng.
Và cô là trường hợp đặt biệt, là lao công duy nhất phụ trách chà rửa toilet."
"Cái… cái gì? Nguyện vọng của… chủ tịch Tô?"
A Chư nghe xong mà sắc mặt rõ trắng bệch, đôi chân đột nhiên mất sức không đứng vững mà ngã huỵch xuống.
Hoá ra, những gì Tô Dĩ Thần chê bai cô ta là thật ư? Anh không có một chút ý nghĩ gì khác với cô ta cũng là thật.
Nếu kế hoạch thành công thì không nói, kế hoạch thất bại thì cuộc đời của cô ta sau này sẽ thảm rồi.
Nhưng điều ngu ngốc của A Chư chính là tự phụ, cô ta luôn thực hiện những gì mình muốn mà không nghĩ đến bản thân sẽ thất bại.
Cô ta mất hết tất cả rồi, đây chính là cái giá đắt mà cô ta phải trả.
Tô Dĩ Thần làm việc nhanh gọn, trong phòng thay đồ anh đã gọi điện ngay cho lãnh đạo của khu nghỉ dưỡng này để xử lý một kẻ không biết điều.
Có ý định câu dẫn anh thì thôi đi, cô ta lại còn dám bêu xấu Đường Thiên Tuyết thì anh làm sao bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy được.
Dù sau này, khi cô ta kết thúc hợp đồng làm việc ở đây cô ta cũng sẽ không thể làm gì khác ngoài công việc chà rửa nhà vệ sinh hôi hám, anh muốn khiến cô ta phải cúi mặt vào cái nơi bẩn thỉu đó cả đời.
Nghe những người còn ở bên trong giáo huấn người phụ nữ trơ trẽn kia, Tô Dĩ Thần cũng không muốn nhúng tay vào nữa.
Trong lòng anh đang rất bực bội, vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên thấy Đường Thiên Tuyết đang đứng dựa người vào tường, anh lập tức hiểu ra.
"Đường Thiên Tuyết, em…"
"Mỹ nữ dâng đến tận miệng rồi, sao anh còn đẩy ra?"
Cô bâng quơ kiểu trêu đùa, nhưng Tô Dĩ Thần phát cáu là thật.
"Anh còn chưa hỏi tội em.
Em nói quay lại ngay nhưng lại đứng đây để yên nhìn người phụ nữ khác câu dẫn chồng mình sao?"
"Em mà để yên thì mấy người kia đâu có đến nhanh như vậy.
Anh tưởng bọn họ là thần mà anh vừa gọi đã có mặt được ngay à?"
Cô đứng lại thẳng người, khoanh tay, trên mặt không còn vẻ bông đùa.
Ngập ngừng một chút, cô lại nói tiếp.
"Mà… không phải anh biết em vẫn còn ở lại nên mới cố ý nói với cô ta như vậy chứ?"
Cô nhìn anh bằng một ánh mắt đa nghi.
Chắc cô không biết được Tô Dĩ Thần ghét nhìn thấy người phụ nữ khác hở hang trước mặt mình như thế nào đâu.
Ngoại trừ cô ra, tất cả đối với anh đều không sạch sẽ.
Nhưng cô lại nói ra kiểu nghi ngờ anh như thế, khiến anh tức nghẹn không nói nên lời.
Đường Thiên Tuyết thấy anh không hồi đáp gì, trong lòng có chút khó chịu.
Ngoài mặt cô vẫn cười như không có gì, nhưng trong giọng nói vừa nghe đã ngửi được mùi bực dọc, cô tiếp tục.
"Chắc là em nói đúng rồi nhỉ? Anh còn nhìn cô ta chăm chú vậy kia mà, lúc đó em mà bắt tại trận thì lại làm mất hứng của anh."
Đường Thiên Tuyết diễn chẳng đạt vai, Tô Dĩ Thần liếc qua một cái đã nhìn ra cô nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo.
Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy cô như thế tâm