Bộ dạng của A Chư cứ hấp tấp, Đường Thiên Tuyết không biểu hiện ra mặt nhưng cũng đã sẵn nghi ngờ trong này nhất định có điều gian dối.
Nhưng cô vẫn cười tươi nhận lời cô ta một cách thoải mái.
"Được rồi."
Lúc Đường Thiên Tuyết thay đồ ra thì A Chư biến mất, thay vào đó là một nhân viên khác đã phụ trách dẫn đường cho cô đến nơi mát xa.
Trước đó, A Chư còn đặc biệt dặn dò nhân viên mát xa phải làm cho cô thật thoải mái, thoải mái đến mức ngủ quên luôn thì càng tốt.
Ngay lúc này, Tô Dĩ Thần đã hơn năm phút không thấy Đường Thiên Tuyết trở lại, anh bắt đầu bồn chồn định đứng dậy đi tìm thì bất chợt, một đôi tay mềm mại ấn vào vai anh, vì nghĩ là cô nên anh đã ngoan ngoãn ngồi lại.
Tiết mục đặt sắc được trình diễn ngay giây sau.
Âm nhạc du dương vang lên ở đâu đó, một cô gái trong bộ đồ mỏng dính bước xuống nước và thực hiện những động tác uống éo ngay trước mặt Tô Dĩ Thần.
Tô Dĩ Thần cứng đờ người không hiểu chuyện gì, dù cô ta vẫn chưa tháo lớp vải che nửa mặt như kỹ nữ ra thì anh vẫn biết cô ta không phải là Đường Thiên Tuyết.
Tuy nhiên, Tô Dĩ Thần vẫn ngồi nhịp chân theo điệu nhạc, mắt vẫn ngắm nhìn cô ta vừa nhảy múa vừa cởi từng lớp vải cho đến khi trên người chỉ còn bộ đồ lót hoa hoè, anh bỗng nhiên nói lớn.
"Tôi xem như vậy đủ rồi, cô tên là gì?"
A Chư trong lòng dâng trào, đinh ninh rằng cô ta đã thành công.
Nhưng đây mới chỉ là bước đầu, cô ta còn nhiều chiêu trò hơn nữa ở phía sau.
Cho đến giờ cô ta vẫn chưa gỡ khăn che mặt ra vì muốn tạo cho anh sự hứng thú, tò mò.
Đến khi anh hỏi tên, cô ta cũng tỏ ra bộ dạng kiêu ngạo không nói.
"Chủ tịch không cần biết tên tôi, tôi được phu nhân bắt đến múa cho chủ tịch xem.
Nếu chủ tịch đã xem đủ rồi thì tôi đi đây."
A Chư vừa dứt lời liền nhặt từng mảnh vải lên che lại thân thể, trong giọng nói tỏ ra uất ức giống như bị Đường Thiên Tuyết bắt ép phải làm vậy.
Vừa hay tạo lòng thương cảm cho Tô Dĩ Thần, vừa gieo vào đầu anh sự xấu xa của Đường Thiên Tuyết.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, thành công chia rẽ hai người họ.
Cô ta bước đi, như dự đoán từ đầu Tô Dĩ Thần đã ngay tức thì kêu cô ta đứng lại.
"Cô nói Đường Thiên Tuyết bắt cô múa cho tôi xem?"
A Chư vẫn tỏ ra bài xích Tô Dĩ Thần, càng như thế anh sẽ càng thích thú muốn xem mặt người con gái không những không màng đến địa vị mà còn tỏ thái độ với anh là như thế nào? Cô ta cho rằng mình quá hiểu bản tính của đàn ông giàu có, những thứ chinh phục càng khó thì càng thích.
"Đúng là phu nhân bảo tôi làm vậy, cô ấy và chủ tịch đây đều là khách VIP, nhân viên thấp cổ bé họng như tôi từ chối được sao?"
Tô Dĩ Thần nhíu mày, hít hà hiếu kỳ.
"Tô rất thắc mắc…"
Mọi việc đang tiến triễn thuận lợi, A Chư đứng quay lưng lại với anh liên tục nở ra những nụ cười mãng nguyện, chỉ khi nói chuyện với anh cô ta mới nhập vai.
Nhưng không ngờ rằng, câu nói tiếp theo đây của Tô Dĩ Thần đã khiến mặt cô ta nhăn nhó lại khó coi.
"...!tại sao Đường Thiên Tuyết lại chọn người xấu như vậy để múa cho tôi xem chứ? Mắt thẩm mỹ của cô ấy tệ vậy sao?"
Lời nói như xét đánh ngang tai khiến mặt A Chư méo mó cứng đờ.
"X… xấu ư?"
"Không những người xấu mà còn múa rất tệ.
Động tác gượng ép không một chút gì gọi là có thần thái.
Trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt nhưng nó lúc nào cũng láo liên như kẻ trộm vậy.
Bắp tay thì to, bụng nhiều mỡ thừa, chân thô như lực sĩ.
Không hiểu Đường Thiên Tuyết thấy đẹp ở chỗ nào vậy chứ?"
Tô Dĩ Thần nhận xét cô ta không một chút ngập ngừng, từng câu từng chữ đều làm cho mộng tưởng của cô ta vỡ tan tành.
Nhưng cô ta không cam tâm từ bỏ, cô ta vứt khăn che mặt, nước mắt bắt đầu đầm đìa chảy, vừa tỏ vẻ cứng rắng vừa lộ vẻ tội nghiệp.
"Tôi bị ép thì làm sao múa đẹp được.
Tôi không tình nguyện phô bày thân thể cho người khác thấy, đôi mắt của tôi đã nói lên điều đó rồi.
Anh còn chê cơ thể