Sau một chặng đường dài thì Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần đã đặt chân đến nơi nghỉ dưỡng.
Thật tiếc vì không thể đưa Tiểu Di đi cùng, nhưng đây là khoảng thời gian dài đầu tiên mà cô được nghỉ ngơi kể từ khi cô vào đại học đến giờ, cô sẽ tranh thủ để tận hưởng thật tốt khoảng thời gian này.
Không khí gió biển và bầu trời xanh ngắt khiến cô vừa bước xuống xe đã cảm nhận được sự thoải mái.
Cô không nén được sự thích thú mà mà nhìn ngó đủ hướng.
"Cuối cùng cũng đến nơi rồi, nhưng sao ở đây vắng vẻ quá vậy? Hình như chẳng có ai ngoài chúng ta."
"Anh bao hết nơi này rồi."
Tô Dĩ Thần đưa vali xuống, thong dong choàng eo cô tiến vào bên trong, anh rất tự nhiên thú nhận.
Đường Thiên Tuyết há hốc kinh ngạc.
"Nơi này rộng như vậy, chúng ta cũng đâu ở hết, anh bao hết làm gì?"
"Anh không thích bị ai làm làm phiền hết.
Anh chỉ muốn làm em thoải mái thôi."
Việc bao cả một khu nghỉ dưỡng rộng mấy hecta mà Tô Dĩ Thần nói ra nhẹ như bay, đúng là tính cách của anh trước giờ vẫn vậy.
Đường Thiên Tuyết còn biết nói thêm gì nữa.
"Được rồi, xem như anh giàu anh thích làm gì cũng được."
Cô nói trong sự bất lực.
Vậy mà Tô Dĩ Thần nhìn rất có tâm trạng, anh vuốt tóc làm ra vẻ rất tự tin nói.
"Không, em mới là người giàu, bởi vì em có được anh, một tài sản vô giá."
"Anh thôi tự tâng bốc bản thân đi."
Đường Thiên Tuyết đúng thật là chẳng biết nói gì hơn với anh, cô cười thầm nghĩ anh giống một thanh niên mới lớn hơn là một ông chú ba mươi tuổi.
Nhưng đôi khi sự tự tin thái quá này của anh cũng là một tính hài hước, ít nhất đối với cô là vậy.
Vì Tô Dĩ Thần đã bao toàn bộ khu này nên anh và cô đi thẳng một mạch vào phòng nghỉ ngơi mà không cần thông qua lễ tân.
Cảnh tượng đôi vợ chồng đang trong chuyến trăng mật nói cười vui vẻ đang thu hút sự chú ý của các nhân viên ở đây.
Đa phần đều bày sự ngưỡng mộ cùng cực.
"A Chư cô nhìn xem, cũng nhờ hai người họ mà mấy ngày tới chúng ta không phải làm gì nhiều đấy.
Thật ngưỡng mộ mấy người giàu quá đi mà."
Một nhân viên không giấu được cảm xúc ái mộ trên mặt, nhưng người mà cô ta vừa thúc tay nói chuyện cùng thì lại tỏ thái độ rất hời hợt.
"Hứ, ngưỡng mộ gì chứ, chỉ toàn là người giàu thích thể hiện thôi."
Cô nhân viên biểu môi, vì đã quá hiểu tính khí của A Chư này nên cô ta cũng không quá ngạc nhiên khi nghe được câu nói như vậy.
"Ai cũng thích trở thành người giàu có, chỉ có cô là không thôi.
Cô lạ thật đấy."
Còn nghĩ A Chư này không ham hư vinh, thấy người giàu có cũng không mảy may lay động, nhưng tất cả đã lầm.
Thực chất, cô ta cũng như bao người, nhưng khác là cô ta biết che giấu tốt cảm xúc của mình.
Bề ngoài thì chê bai người giàu chỉ thích bày trò phun phí, bên trong thì cặp mắt dõi theo sát không khác gì camera giám sát 24/7.
"Ai nói tôi không thích giàu có chứ? Chỉ là tôi không thể hiện ra ngoài mặt như lũ ngu ngốc các cô thôi.
Người giàu càng giàu thì càng có hứng thú với người không màng vật chất cơ."
A Chư vừa mới đến đây làm được vài tháng và vẫn đang chực chờ cơ hội.
Nhưng có vẻ như hôm nay, cơ hội hiếm có mà cô ta tìm kiếm đã xuất hiện, nên trong đầu cô ta hiện lên một vài suy tính, môi nhếch lên gian xảo.
…
Tại phòng nghỉ của Tô Dĩ Thần và Đường Thiên Tuyết.
Lúc này đã vào tầm bảy giờ tối, cô vừa mới tắm xong để chuẩn bị cùng anh đi ăn tối.
Vừa mới bước ra, trên người cô chỉ mặt chiếc áo choàng tắm, tóc vừa gội xong nên vẫn còn đẫm ướt.
Cô vừa lau đầu vừa nhìn anh đang nằm thảnh thơi trên giường mà nói.
"Tô Dĩ Thần, anh mau đi tắm đi."
Tô Dĩ Thần lại không trả lời cô, anh ngồi dậy ngay đầu giường, vắt chéo chân và khoanh tay nhìn cô đăm đăm như đang suy xét gì vậy.
"Sao thế, định làm trò gì nữa à?"
"Đường Thiên Tuyết, em còn nhớ lần nhảy thoát y cho anh xem không?"
Đột