Ngày hôm sau, A Chư nghe thấy một đồng nghiệp đang than vãn về việc có cuộc hẹn với người yêu nhưng phải trực ca đêm không đi được, cô ta ngay lập tức đưa ra đề nghị trực thay người nhân viên đó.
Bề ngoài thì làm ra vẻ rất nhiệt tình, hào phóng giúp đỡ đồng nghiệp.
Nhưng thực chất bên trong, A Chư đều đã có tính toán cả.
Chờ đợi bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng có một đại gia đáp ứng đủ điều kiện của cô ta đã xuất hiện.
Mục tiêu của cô ta chính là Tô Dĩ Thần, là người đàn ông vừa có tiền, tài và sắc.
Mặc dù anh đã có vợ, nhưng cô ta không quan tâm.
Là một người yêu thích cuộc sống sang chảnh và quyền quý, A Chư luôn tìm hiểu rất kỹ về giới thượng lưu và cô ta cũng biết rõ việc tiểu tam có thể đánh bại chính thất là điều không hiếm nữa.
"Có vợ thì có vợ, nhưng gặp của lạ thì phải ham thôi."
Trong phòng thay đồ, chỉ có một mình A Chư ở đó, cô ta nhìn mình qua gương trong bộ đồ mỏng đến mức có thể nhìn xuyên thấu, tự ngắm nghía bản thân mà cười thầm.
"Em trẻ trung, xinh đẹp hơn vợ của anh có đúng không?"
A Chư đang tưởng tượng đến cảnh Tô Dĩ Thần nhìn cô ta múa thoát y đến mê mệt, cô ta cũng đang chìm trong cơn mộng tưởng đến quên mất thực tại.
Bất ngờ, tiếng đập cửa vang lên đã kéo A Chư hoàn hồn, cô ta tỉnh mộng ngay lập tức cởi đồ ra mặt lại đồng phục sao đó vội đi mở cửa.
"Làm gì mà ầm ĩ thế?"
A Chư tức giận để che đi vẻ hốt hoảng, người đồng nghiệp nhìn cô ta có một chút gì đó kỳ lạ.
"Tôi nên hỏi cô làm gì mới đúng.
Nơi này chỉ có nhân viên nữ ra vào, cô khoá cửa làm gì?"
A Chư ngông nghênh đáp lại.
"Làm gì kệ tôi.
Tôi đang thay đồ, không thích người khác nhìn thấy cơ thể của mình, được chưa?"
Người đồng nghiệp lại nhìn cô ta bằng một ánh mắt nghi hoặc hơn.
Rõ ràng lần trước cô ta còn diện bikini hai mảnh đi tắm biển khi tổ chức liên hoan, vậy mà giờ lại làm ra vẻ như thiếu nữ mới lớn.
Người đồng nghiệp cảm thấy có gì đó mờ ám, nhưng cũng chỉ lầm bầm.
"Cô lạ thật đấy."
Vì A Chư có phần kỳ quặc làm người đồng nghiệp suýt quên cả việc chính, cô ta sực nhớ ra liền nói.
"À đúng rồi, chủ tịch Tô và phu nhân sắp đi dạo trở về, họ sẽ đi ngâm mình thư giãn ở hồ nước nóng, quản lý bảo cô chuẩn bị đem trái cây và rượu mang đến đó cho họ.
Tôi phải tan ca rồi."
A Chư biết trước chuyện này nên không có gì ngạc nhiên, miệng của cô ta lúc nào cũng tủm tỉm cười, nhìn xuống túi đồ cô ta đã chuẩn bị.
"Mình sắp đổi đời rồi."
…
Tại hồ nước nóng, A Chư đến đó giấu túi đồ đi trước rồi cô ta mang khay trái cây vào, nói chuyện còn rất lịch sự.
"Chủ tịch Tô, phu nhân, trái cây và rượu hoa đào đã đến rồi, mời hai người dùng."
A Chư ra dáng vẻ thuỳ mị, đặt nhẹ nhàng chiếc khay xuống bên cạnh hai người.
Tô Dĩ Thần mãi nhắm mắt thư giãn không để ý, chỉ có Đường Thiên Tuyết là đáp lại.
"Cảm ơn cô, cô cứ để đấy đi."
Đường Thiên Tuyết quay người ngước lên nói với cô ta, chiếc khăn tắm cô quấn trên người không thể che đi những dấu hôn trên cổ và vai, tuy đã nhạt bớt nhưng lại khiến A Chư rất để ý.
Cô ta siết chặt tay vào váy, cô gắng cười lên hỏi tiếp.
"Hai người có cần gì nữa không?"
Đường Thiên Tuyết lại từ tốn trả lời.
"Hiện tại thì không, một lát cần gì tôi sẽ gọi."
A Chư tiếp tục giữ nụ cười, cô ta cũng không có lý do gì để nán lại nữa, đành phải tiếc nuối liếc nhìn lén dáng vai của Tô Dĩ Thần trước khi rời đi.
"Tô Dĩ Thần, đợi thêm một chút nữa, chúng ta sẽ làm quen sớm thôi."
Đường Thiên Tuyết quay sang Tô Dĩ Thần, thấy anh đang nhíu mày, cô nhận ra hình như anh đang khó chịu.
"Anh làm sao thế, cứ im lặng từ nãy đến giờ."
Tô Dĩ Thần khoanh tay, mắt vẫn nhắm như đang cố bình tĩnh vậy, giọng anh quả thật khó tính.
"Anh đã bao nơi này mà vẫn bị làm phiền, thật muốn chỉ ở một nơi không có một