Mặc dù là sao chuyện ngày hôm đó thì Cảnh Vân Trạch luôn đồng hành và ở bên cạnh Lâm Quân Nhi, nhưng dường như ai cũng có thể nhìn ra được tinh thần của cô đã không còn bình thường như trước nữa.
Nếu nói trước kia Lâm Quân Nhi hoạt bát, yêu đời bao nhiêu thì hiện tại cô lại trầm ngâm, ít nói bấy nhiêu.
Không những chỉ vậy mà hình như Lâm Quân Nhi còn đang cố gắng tránh mặt của Cảnh Vân Trạch nữa cơ, Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh cũng không biết cô đang bị làm sao.
Nhưng có lần Thượng Quan Tịch Mộng đến chơi thì cô ấy đã nói:
- Có thể cô ấy đang bị trầm cảm.
Phụ nữ mang thai sẽ suy nghĩ lung tung, hơn nữa những dấu hiệu thai nghén của cô ấy hình như rất nghiêm trọng...! Nếu tiếp tục để cô ấy u uất như vậy thì rất nguy hiểm.
Cảnh Vân Trạch nghe đến đây thì cũng bất ngờ, nhưng sau đó anh lại không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức tin những điều mà Thượng Quan Tịch Mộng đã nói, vì anh biết trước kia cô ấy từng muốn học chuyên ngành tâm lý nên về lĩnh vực này cô ấy có thể xem là chuyên gia.
Nhưng anh cũng không biết làm sao để vợ mình bớt đi cảm giác bất an nữa.
Thượng Quan Tịch Mộng quan sát biểu hiện của Lâm Quân Nhi thì cũng nôm na đoán được vài chuyện, đối với một người không nhận được tình cảm yêu thương gia đình từ nhỏ rất dễ rơi vào bệnh trầm cảm, hơn nữa cô cũng không hoàn toàn tự tin, vì mắt của cô có vấn đề.
Sau này lại bị đả kích từ lời nói của Dương Dung Nhuệ và hành động của đám cộng đồng mạng, chắc chắn tinh thần luôn trong trạng thái bất ổn.
Hiển nhiên thì tất cả những bất ổn đều bắt nguồn từ cái sự "thiếu tình thương", Thượng Quan Tịch Mộng liền hỏi:
- Ngoại trừ cha mẹ và Lâm Tuệ Y thì cô ấy yêu thương nhất là ai?
- Là ông bà ngoại.
Triệu Thiếu Hà lên tiếng nói, nhưng ngay sau đó cô ấy cũng cụp mặt xuống, nói thêm:
- Nhưng hai người họ đã qua đời rồi...!
Thượng Quan Tịch Mộng nhíu mày, xem ra thì còn cách là tìm người thắt dây rồi bảo họ tháo dây...!Chính là Lâm Tào và Quý Mẫn, nhưng đối với loại cha mẹ này thì cô ấy hoàn toàn chẳng muốn để Lâm Quân Nhi tiếp xúc hay có quan hệ nữa.
Dừng một chút, Cảnh Vân Trạch lại nhớ đến một người.
Tuy là cơ hội để đưa người đó đến đây khá khó khăn, nhưng anh nghĩ hiện tại chỉ còn người đó thôi.
- Anh tìm được người rồi sao?
- Tôi đã nghĩ đến một người, chúng ta có thể thử.
Thượng Quan Tịch Mộng cũng gật đầu, sau đó Cảnh Vân Trạch đã nhờ em trai Cảnh Vân Trình của mình đưa cô ấy về nhà.
Còn anh cũng nhanh chóng phân phó công việc cho Tước Xạ, Triều Vũ và Kha Nguyệt.
Riêng Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà nhìn chị dâu như vậy cũng đau lòng lắm chứ, nếu không phải do người đàn bà ngu xuẩn Dương Dung Nhuệ thì cuộc sống của họ đâu có biến thành một mớ bòng bong thế này! Nhưng mà chị dâu lại quá nhân từ, còn bắt anh hai tha mạng cho ả ta nữa chứ.
Đối với loại người như ả thì cho dù Lâm Quân Nhi có bao dung và tha thứ bao nhiêu lần cũng vô dụng, thế nào ả ta cũng sẽ tìm cách quay lại để cắn ngược lại cô một cái.
[...]
Lâm Quân Nhi ngồi nghe nhạc ở trên giường, lúc này Cảnh Vân Trạch đi vào phòng, từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, còn đưa tay lấy một bên tai nghe của cô nhét vào tai mình, nói:
- Nhìn em tâm trạng như vậy? Em đang nghe gì đấy, cho anh nghe cùng với.
Nhưng sau đó Lâm Quân Nhi lại tắt máy, cô cố gắng tìm hơi ấm trong lồng ngực của anh, Cảnh Vân Trạch cũng choàng tay ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng vỗ lên tay của cô, nói:
- Em sao vậy?
- Cảnh Vân Trạch, anh đã hứa với em cái gì...!Anh có nhớ không?
- Nhớ, anh không giết Dương Dung Nhuệ, anh đã hứa với em thì anh sẽ giữ lời.
Lâm Quân Nhi gật đầu yên tâm, sau đó cô lại nhắm mắt tựa đầu vào vai anh, giống như là cô đang cố gắng tận hưởng khoảnh khắc này vậy.
Cảnh Vân Trạch bất chợt lại nói:
- Lâm Quân Nhi, em có thể hứa với anh một chuyện có được không?
- Anh muốn em hứa gì?
Cảnh Vân Trạch ôm chặt lấy cô, sau đó thì hôn nhẹ lên đ ỉnh đầu của cô, nói:
- Đừng rời xa anh...!Có được không?
Lâm Quân Nhi mỉm cười, mở miệng mắng anh là "Nam nhân ngốc", sau đó thì cô lại tiếp tục nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Thái độ hiện tại của cô càng khiến cho Cảnh Vân Trạch lo sợ hơn, nhưng một lúc sau anh đã nghe thấy hơi thở đều đều của cô, nhìn xuống thì đã thấy vợ mình ngủ mất tiêu rồi.
Cảnh Vân Trạch nở một nụ cười nhẹ, bàn tay to lớn thô ráp chạm lên gương mặt của cô, nhe nhàng vuốt ve nó, hình như vợ anh cũng không hoàn toàn mạnh mẽ như mọi người đã nhìn thấy.
Đến buổi chiều, Lâm Quân Nhi thức giấc thì cảm thấy trên bụng có một sức nặng, đưa tay chạm đến thì sờ được cánh tay của Cảnh Vân Trạch.
Ngay lúc này cô liền cố gắng đẩy tay anh ra, nhưng Cảnh Vân Trạch đang ngủ ngon mà bị làm phiền liền siết chặt vòng eo nhỏ của cô, hành động này của anh càng khiến cho cô giật mình mà dùng sức đẩy.
Nhưng hình như sức của cô đối với anh chỉ như một con kiến đang cố đấu với một