Đường đường là một Lão đại của một Long Nhuệ bang to lớn, đứng đầu nhất nhì các bang phái ở Châu Á, ấy vậy mà bây giờ Cảnh Vân Trạch lại phải còng lưng ngồi nhặt từng sợi lông yến cho vợ bồi bổ.
Nhưng mà...!
Nhưng mà tại sao Cảnh Vân Trạch lại còn lôi thêm em gái Cảnh Vân Tranh, em họ Triệu Thiếu Hà, ba sát thủ Tước Xạ, Triều Vũ và Kha Nguyệt, hơn nữa còn có Diệp Vấn vào chứ? Sáu người họ đâu có được sự nhờ vả của Cảnh phu nhân! Tại sao lại phải cùng anh còng lưng ngồi ở đây...!Nhặt lông yến? Đúng là kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác!
Nhưng trái lại việc con trai cưng, con gái cưng và cháu gái cưng đang mở to mắt nhặt sạch yến thì Liễu Đào Nguyên và Lâm Quân Nhi lại ngồi ở ngoài vườn, vừa thưởng trà vừa tận hưởng không khí trong lành.
Lâm Quân Nhi có chút lo lắng, nói:
- Mẹ yên tâm giao cho họ sao?
- Yên tâm cái gì? Yến sao?
- Vâng.
Liễu Đào Nguyên liền cười lớn một tiếng, nhưng sau đó bà ấy chợt nhận ra hình như mình hơi lố rồi liền ho khan một cái, sau đó thay vào đó là một nụ cười mỉm chi rất chi là thục nữ, nói:
- Thật ra mẹ đã chuẩn bị xong cả rồi.
Chỉ là mẹ muốn xem con trai lớn của mẹ có phải là vì vợ mà làm tất cả không.
Con có biết không, trước kia khi ở Cảnh gia mẹ nhờ nó cắt trái cây thôi mà nó đã mặt nặng mày nhẹ, bây giờ thì hay rồi, còng lưng mấy tiếng đồng hồ ngồi nhặt yến nhưng vẫn chuyên tâm như vậy.
Xem kìa, còn không nửa lời than vãn.
Nghe đến đây Lâm Quân Nhi cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Tại sao cô có cảm giác trước kia ở Cảnh gia Liễu Đào Nguyên không sống thật với tính cách của mình, mãi cho đến khi đến đây thì bà ấy mới có thể thoải mái bung xõa.
Nhưng sau một lúc hai mẹ con, hay nói đúng hơn là mẹ chồng và nàng dâu đã ăn bánh, uống trà xong thì họ cũng đi vào nhà.
Cảnh Vân Tranh nhìn thấy mẹ mình liền uất ức nhìn bà ấy, nhưng Liễu Đào Nguyên còn ngó vào xem thành quả của mọi người, nhìn sang Diệp Vấn thì bà ấy tấm tắc khen giỏi, nhưng đến con gái út và cháu gái ngoan thì liền lập tức trề môi, nói:
- Học hỏi Vấn Vấn đi kìa, nhìn hai cô mà mẹ chán thật đấy.
Không biết có ai dám lấy hai cô không nữa.
Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà liền lập tức rầu rĩ, đã không làm nũng thành công mà còn bị mắng nữa, đúng là bất công mà.
Nhưng sau khi Liễu Đào Nguyên nhìn sang con trai lớn thì vô cùng kinh ngạc, cũng được đó chứ, sau đó thì bà ấy cũng đưa con dâu vào phòng khách, rồi bật điều hòa cho cô mát, còn đưa trái cây đến cho cô ăn, nói:
- Xem ra gả con cho A Trạch đúng là sự lựa chọn sáng suốt.
Nếu đứa nhỏ Y Y gả đến đây thì chắc sẽ khóc đến chết mất thôi.
- Thật ra Y Y là người nhu nhược, vốn dĩ ban đầu khi nghe cha mẹ thuyết phục là em ấy đã đồng ý gả đến đây rồi.
Nhưng Dương Dung Nhuệ đã đến tìm em ấy, yêu cầu em ấy từ chối hôn sự này...!
Liễu Đào Nguyên nghe đến đây thì mới hiểu rõ, thảo nào trước kia khi đứa sính lễ đến thì cô bé Lâm Tuệ Y này vẫn nhiệt tình bắt chuyện với con trai của bà ấy, nhưng sau vài ngày, khi Cảnh Vân Trạch đưa nó đi thử váy cưới thì đã xa cách hơn, còn sợ hãi mà không dám nói chuyện.
Lúc đó Liễu Đào Nguyên còn tưởng Lâm Tuệ Y sợ con trai của bà là vì anh là người của thế giới ngầm, nhưng không ngờ ở phía sau lại có sự nhúng tay của Dương Dung Nhuệ, đúng là đàn bà điên thì cái gì cũng dám làm.
- À phải rồi, con có đói không? Mẹ lấy ít điểm tâm cho con nha, vừa rồi khi đi ngang tiệm bánh mẹ có mua một ít bánh ngọt, nó không ngọt quá đâu nên đừng lo, thai phụ ăn một chút bánh ngọt thì tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Lâm Quân Nhi cũng mỉm cười gật đầu, có lẽ rất lâu rồi cô mới cảm nhận được tình yêu thương từ gia đình, kể từ khi ông bà ngoại qua đời thì cô chỉ cảm nhận được hơi ấm từ Diệp Vấn, sau đó là Lâm Tuệ Y...!Rồi khi kết hôn thì là Cảnh Vân Trạch, nhưng đối với tình thương của một người mẹ thì cô vẫn chưa có...!Hôm nay, ngay tại Dinh Trạch, cô lại nhận được sự quan tâm từ mẹ...!Mẹ chồng của mình, đúng là buồn cười đấy.
Đối với Cảnh Vân Trạch hay Liễu Đào Nguyên thì ai cũng xem cô là phúc tinh, nhưng cha mẹ của cô lại luôn xem cô là sao chổi.
Thật nực cười...!Cuộc đời của cô đúng là rất nực cười.
Khi Liễu Đào Nguyên quay lại với một ít bánh gato trên tay, bà ấy đã tận tay đút cho cô ăn, Lâm Quân Nhi vốn muốn tự ăn, nhưng bà ấy đã nói:
- Không sao, để mẹ giúp con.
- Mẹ...!Cảm ơn mẹ.
Liễu Đào Nguyên cười nhẹ, đứa bé ngốc này đúng là lương thiện lại còn rất hiểu chuyện, không chỉ vậy mà còn thông minh có tài, nếu như sáng mắt thì chắc có thể giúp được con trai của bà ấy rồi, hoặc có thể là Cảnh thị.
- Quân Nhi nè, sau này...!Mẹ giao A Trạch lại cho con nhé.
- Mẹ nói gì lạ vậy ạ?
- Mẹ