Với một loạt các bảng báo cáo đều cho kết quả khả quan thì Lâm Quân Nhi cũng đã được sắp xếp để tiến hành phẫu thuật.
Nhưng không biết những cánh nhà báo đã nghe phong phanh tin tức từ đâu mà chỉ mới qua có nửa ngày, tin tức "Vợ của Cảnh Vân Trạch đang chuẩn bị chào đón thiên thần thứ hai" đã tràn ngập khắp bản tin.
Cảnh Vân Trạch đọc báo những cũng chỉ nhếch miệng cười, đứa con trai nhỏ của anh còn chưa biết nói chuyện thì làm sao có chuyện cô đồng ý sinh thêm một đứa.
Tuy dư luận bị xỏ mũi dắt đi là thế, chứ còn một con hồ ly gian xảo như Dương Dung Nhuệ thì bấm đầu gối cũng biết Cảnh Vân Trạch yêu vợ cỡ nào, mặc dù hiện tại Lâm Quân Nhi không nhìn thấy gì cũng không hẳn là chuyện xấu, nhưng đối với Cảnh Vân Trạch thì chắc hẳn anh sẽ tìm cách giúp cô sáng mắt.
Vừa hay, cô ta liền lóe lên một suy nghĩ.
Trước ngày dự kiến phẫu thuật được diễn ra thì Cảnh Vân Trạch đã ở bên cạnh cô cả ngày, tâm trạng của cô là vừa lo lắng nhưng cũng vừa mong đợi, cho dù kết quả có thế nào thì đây cũng sẽ là lần đầu tiên cô dám đối mặt với đôi mắt của mình.
Có thể nó sẽ không thành công, nếu thật sự cuộc phẫu thuật của mình không thành công thì cô chỉ sợ Cảnh Vân Trạch sẽ buồn.
Nằm trong vòng tay của Cảnh Vân Trạch, cô liền nói:
- Ngày mai anh có việc bận không?
- Không, cho dù có bận anh cũng sẽ ở bên cạnh em.
Đừng lo, dù kết quả thế nào thì anh vẫn ở bên cạnh em mà.
Lâm Quân Nhi cũng không muốn phụ sự mong mỏi của anh, nhưng với đôi mắt mù lòa này, cô sớm đã quen với nó rồi...!Cho dù kết quả có là thất bại thì cô cũng không buồn lắm, nhưng Cảnh Vân Trạch vì nó mà đã dốc lòng như vậy, khiến cho Lâm Quân Nhi cảm thấy thật đáng thương.
Anh đưa tay vuốt v3 gương mặt của vợ mình, nói:
- Bà xã, anh chỉ hi vọng em sẽ không hối hận khi nhìn thấy anh.
- Ý anh là hình xăm trên tay của anh sao?
Cảnh Vân Trạch ngạc nhiên, cô hoàn toàn không nhìn thấy, thì tại sao lại biết trên tay anh có hình xăm? Nếu nói Cảnh Vân Tranh hay Cảnh Vân Trình đã lỡ miệng nói thì không đúng, đối với họ thì chuyện này rất bình thường chẳng có gì đáng nói, còn nếu là Diệp Vấn hay Lâm Tuệ Y thì càng vô lý, vì từ lúc gặp hai người họ anh luôn mặc áo sơmi dáng tay dài, che lấp toàn bộ hình xăm dài trên tay...!Vậy khúc mắc ở đây là làm sao cô biết?
- Bà xã...!Em có con mắt thứ ba của Dương Tiễn đúng không!
- Không hề, em có con mắt ở trong tim anh.
Cảnh Vân Trạch choàng tay ôm chặt lấy vợ mình, xem như cái miệng nhỏ của báo nhỏ nhà anh lợi hại, nếu cần thì có thể móc họng người khác một cách nhiệt tình, nhưng lúc quan trọng thì cũng biết nói ngọt, dỗ dành người khác đó chứ.
- Nhưng em hi vọng bản thân sẽ không bị sốc với dung nhan của chính mình.
- Tại sao em lại nói vậy?
- Em sợ mình đẹp quá sẽ chói mắt.
Cảnh Vân Trạch liền hôn lên môi nhỏ của cô.
Anh dám chắc cô sẽ phải tự thốt lên hai chữ "Đẹp quá" khi nhìn thấy nhan sắc của mình trong gương.
Bởi vì chính bản thân anh cũng phải giật mình khi nhìn thấy cô lần đầu tiên.
Nhắc đến đây, Lâm Quân Nhi mới chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi:
- À phải rồi Cảnh Vân Trạch, nếu như người gả cho anh là Y Y, vậy tại sao hôm kết hôn anh lại hỏi về em?
- Ban đầu vì Vân Trình muốn lấy em về, nên anh cũng có chút tò mò.
- Vậy lúc gặp em ở Lâm gia, anh không có ấn tượng gì sao?
Cảnh Vân Trạch giả vờ xoa cằm suy nghĩ, thấy rất lâu rồi mà anh vẫn còn chưa trả lời mình, Lâm Quân Nhi liền đánh anh một cái.
Anh cũng bật cười, sau đó lại hôn lên miệng nhỏ của cô, đáp:
- Ấn tượng chứ, nhan sắc của vợ anh chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương vậy mà, làm sao không có ấn tượng được.
Nghe những từ ngữ khen ngợi do chính miệng Cảnh Vân Trạch thốt ra liền khiến cho Lâm Quân Nhi cười lớn.
Một đại nam nhân thô lổ như anh mà cũng có thể nói ra những câu dễ nghe vậy sao? Đúng là chuyện hiếm thấy đó chớ.
- Vậy sao? Vậy nếu Y Y gả qua đây, em gả cho Vân Trình thì sao nhỉ?
Cảnh Vân Trạch nhíu mày, anh liền lật người cô lại, hoàn toàn đè lên trên người của cô, không biết liêm sỉ mà thỏ thẻ vào tai cô, nói:
- Anh chồng không ngại ân ái cùng em dâu đâu, bà xã.
- Không biết xấu hổ! Vậy mà cũng nói được sao?
Cảnh Vân Trạch liền hôn lên môi của cô, môi lưỡi quấn quýt khiến cho Lâm Quân Nhi đầu óc trống rỗng.
Sau một hồi hôn nhau triền miên, anh liền nói:
- Nhưng chẳng phải em mới là người gả cho anh sao? Đến cơ hội để anh "không biết xấu hổ" cũng không có.
Hiện tại, anh là danh chính ngôn thuận, cho dù có ăn em giữa đường cũng là người có danh phận.
- Cảnh Vân Trạch, sao em lại không biết anh vô sỉ như vậy nhỉ?
- Bây giờ biết cũng chưa muộn, bà xã!
[...]
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Quân Nhi được cả gia đình Cảnh gia đưa đến bệnh viện, còn ở bên Lâm gia cũng chỉ có Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi mà thôi.
Liễu