Phùng Đạt lái xe đưa Lâm Quân Nhi đến Lâm gia trước, nhưng Lâm Tào đã sớm nghe được những gì mà cô nói qua thiết bị nghe lén, vì thế ông ta vẫn không dám ra khỏi nhà.
Nhưng bây giờ, khi thấy Lâm Quân Nhi đã tìm đến tận đây, ông ta còn nghĩ là cô đã báo cảnh sát để đến bắt ông ấy, nên đã trốn ở một góc chờ thời cơ bỏ trốn.
Nhưng Lâm Quân Nhi đến đây vốn dĩ là tìm Quý Mẫn, nhưng lại không thấy bà ấy đâu, gấp gáp lên phòng thì đã nhìn thấy Quý Mẫn bị trói ở bên giường, gương mặt hốc hác, hơi thở cũng chỉ còn là thoi thóp, cô liền bước đến, lay lay người của bà ấy, nói:
- Mẹ? Mẹ không sao chứ!
Quý Mẫn khó khăn mở mắt, bà ấy hiện tại chính là trong tình trạng tay chân bị trói, miệng cũng bị bịt kín, dáng vẻ sống dở chết dở này thì chắc đã chịu không đòn roi của Lâm Tào.
Vốn cô còn muốn hỏi gì đó, nhưng bây giờ có lẽ không kịp rồi, liền nói:
- Cậu Phùng, có thể nhờ cậu đưa bà ấy đến bệnh viện có được không? Tôi sẽ đi tìm Y Y.
- Nhưng cô biết Y Y đang ở đâu sao?
- Có lẽ vậy.
Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp!
Lúc này, Lâm Quân Nhi vừa định rời đi thì Quý Mẫn đã nắm lấy tay của cô, tựa như là bà ấy đang muốn nói lời xin lỗi với con gái.
Nhưng hiện tại không phải lúc để ôn lại chuyện cũ, Lâm Quân Nhi liền gạt tay của bà ấy sang một bên, nói:
- Đợi con tìm được Y Y thì chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Mẹ, phải bảo trọng đấy.
Nói xong, Lâm Quân Nhi liền nhanh chóng rời đi, vì cô không biết lái xe nên chỉ biết cách là tự thân vận động.
Nhưng Ung Thành to lớn thế này, cô biết phải đi đâu tìm Lâm Tuệ Y đây, chắc hẳn những chỗ mà cô ấy đã từng đến thì Lâu Hàm Nghi đã tìm rồi, vậy rốt cuộc Y Y đã đi đâu.
Trên đường đi, bất chợt lại gặp Tước Xạ đang lái xe đến Lâm gia, cậu ta nhìn thấy cô liền lái xe đến, nói:
- Phu nhân, cô vừa rời khỏi Lâm gia sao?
- Đúng vậy, mẹ tôi đã bị Lâm Tào trói lại, có lẽ bà ấy đã cố ngăn cản Lâm Tào nhưng thất bại.
Bây giờ tôi không biết Y Y đã đi đâu.
Ung Thành nói nhỏ thì chắc chắn không phải nhỏ rồi, nhưng để tìm một người thì cũng là chuyện bất khả thi.
Bây giờ, Lão đại, Triều Vũ và Kha Nguyệt đều đã điều động người đi tìm, nhưng chưa chắc sẽ tìm thấy.
Tước Xạ nhìn sang phu nhân đang rất lo lắng, nhưng dường như cô đang mất bình tĩnh thì phải, bản thân Lâm Quân Nhi cũng biết nếu cô mất bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn, nhưng bây giờ cô nên làm gì đây? Cô nên làm gì bây giờ...
- Phu nhân, có lẽ chúng ta nên nghĩ đến trường hợp xấu nhất, chính là cô ấy tự sát...
- Có thể...!Cậu đưa tôi đến bờ biển gần phần mộ của Cảnh gia đi.
Mặc dù Tước Xạ không biết tại sao cô lại muốn đến đó, nhưng có lẽ mối quan hệ chị em của họ vẫn có một sợi dây liên kết vô hình, chỉ là không biết linh cảm kia có đúng hay không.
Lái xe đến bãi biển, Lâm Quân Nhi liền xuống xe, nhưng cô lại nhìn sang Tước Xạ, nói:
- Tước Xạ, anh có thể quay lại Lâm gia được không? Tôi không yên tâm lắm, hiện tại có thể Lâm Tào vẫn còn ở nhà, nhưng Phùng Đạt lại không phải là đối thủ của ông ấy.
- Nhưng cô ở đây một mình có được không?
Lâm Quân Nhi cũng là lần đầu tiên đứng ở đây, đến cả việc nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu mà cô cũng không biết, vậy thì rốt cuộc nên làm gì đây.
Đúng lúc này, Đàm Xuyên từ xa lại đi đến, cô bé nhận ra được chiếc xe của Tước Xạ, vì những ngày này thì dường như anh đều đến đây mỗi ngày, cô bé đi đến, mỉm cười nhìn Tước Xạ, nói:
- Chú cứ giao chị ấy cho cháu đi.
Chú yên tâm, cháu sẽ trông chừng chị ấy.
Tước Xạ nhìn xuống, thì đã thấy Đàm Xuyên, cũng không biết tại sao, nhưng cậu ta lại có cảm giác an tâm và tin tưởng cô bé này, liền nở một nụ cười, nói:
- Vậy nhờ cháu chăm sóc cô ấy giúp chú nhé.
- Tuân lệnh ạ.
Nói xong, Tước Xạ cũng xin phép rời đi.
Bất chợt, Lâm Quân Nhi lại có chút ngơ ngác, cô bé này tại sao lại quen biết với Tước Xạ, không chỉ vậy mà trông hai người còn rất thân thiết nữa chứ.
Đáp lại những câu hỏi của Lâm Quân Nhi thì Đàm Xuyên cũng thật thà trả lời, sau đó còn kể về chuyện của Tước Xạ cho cô nghe.
Bất giác, cô lại có một cảm giác thân thuộc, hình như cô đã gặp đứa bé này ở đâu rồi, rất quen thuộc...!Đúng là rất quen thuộc.
- À phải rồi, chị tên gì vậy?
- Chị tên Lâm Quân Nhi, còn em?
- Em tên là Đàm Xuyên ạ.
Dừng một chút, Đàm Xuyên bỗng chốc đứng lại, sau đó đưa tay xoa cằm, suy tư nói:
- Chị cũng họ Lâm sao? Trùng hợp thật đấy, cách đây hai ngày cha em có cứu được một chị gái cũng họ Lâm ở đây, chị ấy có ý định tự tử, nhưng cũng may là cha em ra biển và thấy chị ấy, nếu không thì đã trôi mất xác rồi.
Lâm Quân Nhi nghe đến đây liền có chút kích động, sau đó liền hỏi cô bé rằng người họ Lâm kia đâu.
Đàm Xuyên cũng nói là cô ấy đang ở nhà của