"Ương Ương, chuyện của chúng mình còn chưa giải quyết xong, vợ con của
anh còn chưa thu vào trong tay, vậy mà em liền giao cho anh làm nhiều
chuyện như vậy! Anh không trở về giải quyết mấy cái chuyện không liên
quan kia đâu!"
Trần Tấn Nhiên tức giận đến mức gần như thất khiếu hộc máu. Tối hôm qua anh đã bị trằn trọc suốt cả một buổi tối, đến ngủ
cũng không được ngon giấc, chỉ lo lắng hai người kia tình cũ lửa nóng
khôi phục trở lại. Lại cũng không ngờ sáng sớm hôm nay,
di@en*dyan(lee^qu.donnn), anh vừa mới chợp mắt ngủ trong chốc lát, liền bị Ương Ương gọi điện thoại đánh thức, hẹn ra ngoài gặp mặt một chút.
Gặp anh, không ngờ việc cô muốn nhờ anh giúp lại là muốn anh trở về giúp anh chàng Tư Dận kia ly hôn!
"Anh không chịu trở về phải không?" Mặt Ương Ương lập tức xụ xuống, cô đứng lên quay mặt đi: "Trần Nhị,
chẳng phải thứ mà anh quan tâm nhất chính là con của anh đó sao? Nếu như anh không giúp Ký Thu, thì ngay bây giờ em sẽ đi đến bệnh viện..."
"Ương Ương, em có thể đừng chuyện gì cũng mang con của chúng ta ra như vậy
được không. Đừng để lẫn lộn đứa nhỏ của chúng ta vào trong chuyện này,
có được hay không?"
Trần Tấn Nhiên buồn bực không thôi, khối tình cảm đang trong bụng của cô, bây giờ không phải là con của anh, mà là oan gia!
"Được lắm, anh không muốn giúp em giải quyết chuyện này phải không? Em sẽ một mình len lén ra đi, để cho anh không tìm được em nữa! Anh muốn đứa bé,
được thôi, đứa bé sau khi sinh ra đời, em sẽ để nó cho anh, em đi!"
"Ương Ương, chuyện của người khác chúng ta không nên nhúng tay vào có được
hay không?" Trần Tấn Nhiên không muốn đi quan tâm đến ba cái chuyện vợ
chồng của người khác. Anh là một người đàn ông trưởng thành, tại sao có
thể làm mấy cái chuyện bà tám như vậy?
"Trần Nhị, anh nhất định
phải giúp Tư Dận giải quyết chuyện ly hôn với vợ của anh ấy. Em không
muốn nhìn thấy Ký Thu bị thương tâm. Ký Thu bị thương tâm, em liền cảm
thấy không dễ chịu, trong người em mà không dễ chịu, vậy thì bảo bảo
cũng dễ bị gặp nạn…"
"Thôi được rồi, được rồi! Bà cô nhỏ của tôi
ơi! Vậy em phải nói cho anh biết, mọi chuyện đều đang êm đẹp như vậy,
tại sao lại phải gật giây để Tư Dận ly hôn. Ký Thu làm như vậy, nói khó
nghe một chút, có khác gì người thứ ba xen vào cuộc sống gia đình của
nhà người ta đâu?"
"Anh mới là người thứ ba!" Ương Ương lườm anh
một cái vẻ đầy oán hận: "Ngươi có biết hay không, ban đầu Tư Dận và Lâm
Lâm Tử Đồng kết hôn, là do bị ép hôn, nhưng vừa mới kết hôn xong, Lâm
Lâm Tử Đồng liền không chịu nổi tịch mịch lại đã đi ngoại tình với người đàn ông khác. Lúc ban đầu, khi Tư Dận chưa nói cho ba anh ấy biết
chuyện này, còn ba của anh ấy lại bận tâm đến quyền thế của nhà họ Lâm,
cho nên ông vẫn không đồng ý với yêu cầu được ly hôn của Tư Dận. Rồi cho đến sau này, sự nghiệp của Tư Dận dần dần được phát triển, thoát khỏi
vòng kiềm tỏa phải dựa vào núi của nhà họ Lâm. Cũng bởi vì Lâm Tử Đồng
càng ngày càng phách lối, làm rất nhiều chuyện khó coi, Tư Dận mới nói
rõ ngọn nguồn câu chuyện cho ba anh ấy biết. Nhưng đến lúc này, Lâm Tử
Đồng đã lâm vào cảnh vò đã mẻ lại bị sứt, Tư Dận nhắc tới chuyện ly hôn
với cô ấy, cô ấy liền muốn tự sát, nhưng mà chuyện lại hoàn toàn không
được như ý muốn, cho nên mọ thứ mới bị kéo dài tới mức độ như bây giờ!"
Trần Tấn Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại nói với vẻ khinh bỉ: "Tư Dận thật
sự không xứng đáng là một người đàn ông. Ương Ương, em lựa chọn anh làm
chồng thật sự vô cùng chính xác!"
"Anh còn không mau đi đi, xem
thế nào để giải quyết chuyện này cho nhanh chóng! Anh hãy đi giải quyết
chuyện của nhà họ Lâm nhanh nhanh một chút cho em! Đừng có nói là anh
không có cái khả năng này nhé! Anh không có, A Hạo có khả năng này
không, Nếu như A Hạo và anh cũng không có khả năng này, A Hạo không giải quyết được, thì bảo Tần Thiếu Dương phái mấy huynh đệ đi giải quyết. Em cũng không tin, không có cách nào để trị được cái người phụ nữ chết
tiệt kia!"
Ương Ương nói mấy câu như diễu võ dương oai xong, Trần Tấn Nhiên cũng cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười: "Ương Ương, nếu em đã nói Lâm Tử Đồng là một người phụ nữ xấu xa như vậy. Nếu quả đúng
là như vậy, chuyện này anh có thể giúp một tay, nhưng nếu trong chuyện
này có điều gì đó bị hiểu lầm, ví dụ như Lâm Tử Đồng đúng là một cô gái
tốt, chẳng phải là chúng ta đã làm chuyện sai lầm
sao?"
"Úi trời, anh vẫn còn thương hương tiếc ngọc sao? Anh nhất định phải tin, khi trở về anh có thể hỏi thăm một chút, chẳng phải sẽ biết rõ hơn sao. Mấy
người các anh có quan hệ giao thiệp rộng như vậy, có chuyện gì mà không
hỏi thăm rõ ràng được chứ?""Điều này cũng đúng! Vậy ngày mai anh sẽ trở
về để giải quyết chuyện này. Ương Ương, em và anh, hai chúng ta cùng
nhau trở về có được hay không?" Trần Tấn Nhiên tiến lên một bước, nghiêm túc mở miệng nói, nắm lấy đôi bàn tay trơn bóng, mềm mại bé nhỏ của cô.
Trái tim của Ương Ương chợt run lên, nhưng rồi cô đột nhiên rút ngón tay của mình ra: "Em không về đâu!"
"Ương Ương…" Gương mặt của Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương đầy vẻ bất đắc dĩ,
thực sự hết lần này đến lần khác, anh không biết phải giải quyết bằng
phương pháp nào cho ổn thỏa.
"Trước tiên anh hãy giải quyết cho
xong chuyện của Ký Thu đi đã. Khi mọi chuyện đã được giải quyết xong
rồi, anh hãy báo lại cho em biết. Dù sao thì hiện tại, em vẫn cần phải ở lại nơi này để chăm sóc cho Ký Thu." Ương Ương nói như vậy, cũng đã có
thể coi như là cô đã lui lại về phía sau một bước thật lớn. Mặc dù Trần
Tấn Nhiên cũng không mấy hài lòng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Anh không đành lòng làm trái ý của cô, đành phải gật đầu đồng
ý:"Vậy một khi anh đã giải quyết mọi chuyện phía bên kia xong, anh sẽ
trở lại đón em!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Ương Ương khẽ cong lên: "Vậy cũng phải xem em có cao hứng không đã."
Trần Tấn Nhiên cười một tiếng vẻ đầy cưng chiều, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một
nụ hôn ở trên trán Ương Ương, dặn dò cô: "Em nhớ phải chăm sóc cho bản
thân thật tốt nhé, đừng để cho anh phải lo lắng."
"Thực ra anh
cũng chỉ quan tâm đến con của anh mà thôi." Ương Ương xoay mặt đi, không thèm nhìn anh, khóe môi liền chậm rãi hơi cong lên. Trần Tấn Nhiên siết chặt gương mặt của cô: "Em lại nói nhăng nói cuội gì đấy, ngươi cùng cả em và con của chúng ta, anh đều rất quan tâm!"
Ương Ương bất mãn lầu bầu mấy tiếng, cuối cùng cô phải nghiêm giọng, ép buộc Trần Tấn
Nhiên mau chóng đi giải quyết chuyện của Tư Dận.
Về vấn đề của Tư Dận, không cần phải tiếp tục bàn luận thêm gì nữa.
*********************
Chuyện Trần Tấn Nhiên rời khỏi Thanh Đảo trở về, Ương Ương cũng không nói cho
Ký Thu biết, ngược lại, cô còn có chút lo lắng đề phòng. Dù sao cũng là
chính cô tự tiện chủ trương, nên cũng không lường được, nếu như sau này
Ký Thu mà biết được, rốt cuộc cô ấy có tức giận hay không nữa.
Trở về nhà trọ, chỉ thấy Ký Thu vẻ mặt buồn rầu đang đọc sách ở ngoài ban
công, chỉ có điều ánh mắt của Ký Thu tựa như đang nhìn đi tận đâu đó.
Ương Ương không khỏi thở dài, đi tới gần rút cuốn sách ra khỏi tay của
cô: "Ký Thu, em lại đang suy nghĩ lung tung cái gì đấy, tâm tình không
tốt, sẽ bị ảnh hưởng tới bảo bảo ở trong bụng đó."
Ký Thu nhẹ
nhàng lắc đầu một cái, nở một nụ cười đầy vẻ khổ sở, ánh mắt của cô cũng rơi vào tờ báo ở cách đó không xa. Ương Ương lanh mắt nhìn theo hướng
nhìn của Ký Thu, thấy tầm mắt của cô như dính vào trên tờ báo, Ương Ương cuống quít cầm lấy tờ báo lên. Vừa liếc nhìn xuống trang báo một cái,
cô cũng là tức giận đến trợn mắt hốc mồm. Cả một trang báo bên trong là
hình ảnh của Tư Dận cùng Lâm Tử Đồng bên nhau trong buổi tiệc rượu, bên
dưới là bài viết viết giới thiệu về cặp đôi này. Gã đàn ông đáng chết
này, chẳng lẽ hắn thật sự đang gạt cô hay sao? Nói cái gì mà không có
cách nào để ly hôn, nói cái gì mà Lâm Tử Đồng đòi tự sát! Nói không
chừng, tất cả mọi chuyện đều là do hắn không muốn chịu trách nhiệm mà
bày đặt chuyện nói láo mà thôi.