Ký Thu thấy sắc mặt của Ương Ương tràn đầy tức giận như vậy, thì ngược
lại, cô chỉ cười rất nhẹ nhàng: "Chị Ương Ương, chị đừng tức giận, bọn
họ là vợ chồng… Những chuyện như vậy, rất bình thường…”
"Ký Thu,
em không cần phải nói những lời bào chữa giúp cho người đàn ông thối tha kia, đúng là đồ thối nát bẩn thỉu, cầm không nổi bỏ không xong. Đến
ngay cả chuyện thu xếp với một người phụ nữ mà hắn ta cũng không thể
giải quyết được, Tống Ương Ương này thật sự xem thường anh ta rồi!"
Ương Ương lòng đầy căm phẫn, cho nên mở miệng nói là mắng chửi Tư Dận xối
xả. Trên gương mặt tái nhợt của Ký Thu, dường như sự nặng nề lại càng
tăng hơn lên: "Ương Ương, chị đừng nói anh ấy như vậy, anh cũng là thân
bất do kỷ (*) mà thôi… Thực ra, anh cũng có nỗi khổ tâm riêng…"
(*) Thân bất do kỷ: Nguyên văn cả câu: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ". Dịch nghĩa: Người ở trong giang hồ thân thể không còn là của mình. Ý
nói người đã dẫn thân vào chốn giang hồ, nhiều khi phải làm hoặc không
không thể làm những chuyện mà bản thân mình không hề mong muốn.
"Anh ta thì có thể có nỗi khổ tâm gì chứ? Chẳng qua chỉ là muốn ngồi đó mà
hưởng “Tề Nhân Chi Phúc” (*)!" Ương Ương vứt tờ báo xuống trên mặt đất
kêu “xoạch” một tiếng: "Thật làm tức chết mình mà! Tên khốn kiếp này
thực sự còn khốn kiếp hơn cả Trần Tấn Nhiên kia!"
(*) Tề Nhân Chi Phúc: Dịch nghĩa: Tề (齐) chỉnh tề; ngay ngắn. Nhân (人) người. Câu này có nghĩa: Người ngồi ngay ngắn hưởng phúc lộc. tương tự với câu tục ngữ “Ngồi bát ăn bát vàng” của Việt Nam.
Trong đoạn văn trên, ý của
Ương Ương muốn nói: Tư Dận chỉ là người đàn ông vô dụng, không biết giải quyết bất cứ chuyện gì khó khăn, chỉ thích ngồi đó hưởng thụ những thứ
tốt đẹp người khác mang đến.
"Chị Ương Ương,
ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n anh Trần Tấn Nhiên thực sự là rất tốt với
chị, thật đấy." Ký Thu dịu dàng nhìn Ương Ương, nhẹ nhàng cầm lấy tay
của cô: "Chị đừng nên làm những chuyện náo loạn với anh Trần Tấn Nhiên
nữa. Anh ấy là một người đàn ông, vậy mà ở trước chị, anh ấy lại chỉ dám ăn nói khép nép đến mức độ như vậy, thật sự rất không dễ dàng."
"Chị đâu có ép buộc anh ấy phải ăn nói khép nép, cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống tốt, đâu phải tại chị!”
Ương Ương nói xong câu này, vẻ mặt cũng lộ rõ sự đắc ý, khóe miệng không tự
chủ được liền cong lên. Ký Thu thấy trong đáy mắt, trên gương mặt Ương
Ương hiện rõ niềm hạnh phúc không che giấu được. Bất giác, Ký Thu chợt
cảm thấy trong lòng lại dấy lên một hồi chua xót. Tư Dận, đối với em mà
nói, anh thật sự cũng chưa từng có một chút xíu nhớ mong nào sao?
Ký Thu lại nhớ đến bộ dáng của anh đang ôm Lâm Tử Đồng, trong lòng cô chợt nhói lên một cái, nỗi đau đớn giống như khoan tim thấu xương vậy. Nhưng mà, cô lại không thể làm gì được. Mọi chuyện đều do chính cô gây ra, là chính cô đã lựa chọn, không cần phải tranh cãi, vậy thì cô còn có cái
gì để nói nữa đây?
***********************
A Dận, chuyện
của anh rốt cuộc anh dự định giải quyết như thế nào đây?" Lúc Tư Dận về
đến nhà, ông cụ liền gọi anh lại. Thấy Lâm Tử Đồng không trở lại cùng
với con trai, ông cụ cũng không ném nổi liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Quả thực người con dâu này của ông rất hay làm ầm ĩ trong nhà.
"Không có điều gì để thương lượng hết, chỉ có thể ly hôn." Tư Dận không chút
do dự mở miệng nói. Đột nhiên anh chợt nhớ đến ngày đó Ương Ương gọi
điện thoại cho anh, trong điện thoại cô đã nói Ký Thu hiện đang mang
thai. Tư Dận không khỏi có ý định muốn hỏi thăm dò ch của mình: "Ba, con có một chuyện muốn thương lượng với ba."
"Anh nói đi."
"Đợi đến khi nào con đã giải quyết xong chuyện ly hôn, con muốn đón Ký Thu trở về nhà."
Ông cụ vừa nghe đến cái tên Ký Thu kia, mặt mũi không khỏi liền biến sắc.
Lúc trước trong việc ép buộc Ký Thu phải rời đi, bản thân ông cũng có
đóng góp một phần công lao. Hơn nữa, ngày đó chính ông cũng đã năm lần
bảy lượt nói những lời nhục nhã làm khó cho Ký Thu. Nếu như Tư Dận mà
đón Ký Thu trở lại, thì cái mặt mo này của ông phải để ở nơi nào đây?
"A Dận, anh…, anh đã quyết định rồi hả?" Ông cụ cảm thấy trong lòng có
chút áy náy, vì lợi ích cá nhân của mình mà ông đã coi thường, bỏ qua
luôn cả hôn nhân và hạnh phúc của con trai mình.
"Ba à, Ký Thu… Ký Thu đang mang thai đứa bé của con, ngài đã sắp phải lên chức ông nội rồi đó!"
Tư Dận không sao khống chế nổi sự kích động trong lòng, cho nên anh vẫn quyết định phải nói chuyện này ra với cha của mình.
Ông cụ lập tức kinh hãi, nhưng thoáng cái lại đổi ngay sắc mặt, thực sự
không kìm được nỗi vui mừng:
"Chuyện nay có thể là thật sao? Anh không
lừa gạt lão già này chứ!"
Ông cụ muốn có cháu nội quả thật cũng
sắp nổi điên lên rồi. Hiện tại vừa mới nghe nói mình sắp có cháu nội,
quả thực ông cũng không còn bận tâm nghĩ ngợi thêm bất cứ chuyện gì
khác nữa. Mặt mũi tôn nghiêm có cái gì là quan trọng chứ, xem ra còn
kém xa đứa cháu nội mập mạp, trắng nõn dễ thương của ông!
"Con
lừa ba làm gì?" Tư Dận cười khẽ, thấy thái độ của cha mình vui vẻ như
vậy, trong đáy mắt không khỏi hiện lên niềm vui sướng.
"A Dận
này, nếu như quả đúng lời anh đã nói, không có đạo lý nào cháu nội của
nhà họ Tư chúng ta lại không thể được vào cửa. Bên này anh hãy mau thu
xếp, giải quyết ổn thỏa chuyện với Lâm Tử Đồng cho nhanh chóng. Sau đó
anh phải nhanh chóng đi đón Ký Thu trở về nhà ngay. Ba ba đã lớn tuổi,
sau này mọi chuyện của công ty, chuyện ở trong nhà, ba đều bất kể, chỉ
cần để cho lão già này được ngậm kẹo vui đùa với cháu là được rồi."
"Ngài yên tâm, ba ba, về sau con sẽ không bao giờ nữa để cho ngài phải hao phí tâm sức vì con nữa."
Lúc này ông cụ liền hài lòng gật đầu, chậm rãi đứng lên, Tư Dận vội vàng đi tới đỡ ở ông đi lên lầu.
"Ba mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước, một lát nữa anh cũng nên gọi điện thoại
cho nhà họ Lâm đi. Nếu như Lâm Tử Đồng lại làm ra những chuyện gì nữa,
thì quả thật cũng không được hay ho gì."
"Vâng, con hiểu rõ điều
ba muốn nói rồi." Tư Dận khẽ cau mày, mặc dù có chút không tình nguyện,
nhưng anh vẫn phải gật đầu đồng ý. Ông cụ vui mừng vỗ vỗ vai anh: "Mấy
ngày nay, thật sự đã làm cho con phải uất ức rồi."
Tư Dận chợt ngẩn người ra, chợt anh cũng cười một tiếng vẻ đầy khổ sở: "Ba, con chưa từng bao giờ trách móc người mà."
"Như vậy thì ba yên tâm rồi, cũng không cần phải nhớ quá nhiều chuyện làm
gì. Tất cả mọi chuyện hãy gộp lại để giải quyết trong một ngày." Ông cụ
lại vỗ vỗ vào bờ vai của anh: "Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ba,
chúc ngài ngủ ngon." Tư Dận đưa mắt nhìn ba đi vào phòng ngủ. Bóng lưng
của cha anh nhìn thật già nua và loạng choạng. Tư Dận chợt không cầm
được, đáy mắt liền xông lên chút ẩm ướt. Anh cố gắng chớp chớp mắt không để cho nước mắt rớt xuống, xoay người sang chỗ khác, đi xuống lầu dưới. Tư Dận do dự chốc lát, nhưng cuooic cùng anh vẫn bấm số điện thoại của
nhà họ Lâm.
Điện thoại được tiếp thông, anh lập tức nói ra mấy
lời giải thích đã nghĩ kỹ từ trước. Chắc hẳn là mỗi một câu nói ra đều
không phải là vô ích, cho nên thái độ của nhà họ Lâm quả thực là đã khác biệt một trời một trời vực, không giống như mấy lần trước. Bên nhà họ
Lâm cũng trả lời thẳng là đồng ý ly hôn, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị đưa Lâm Tử Đồng đi ra nước ngoài.
Trong lòng Tư Dận vô cùng ngạc
nhiên, nhưng anh lại không thể tùy tiện mở miệng hỏi. Đến khi nói đến
câu cuối cùng, ông cụ Lâm mới ấp úng mở miệng nói: "A Dận, anh có quan
hệ với nhà họ Trần tốt như vậy, về sau có việc cần cũng muốn được nhờ
anh giúp đỡ lẫn nhau một chút…, không làm được thân thích, chung quy là
chúng ta cũng nên làm bạn bè…"
Tư Dận khách khí đáp lại mấy
tiếng, sau đó cúp điện thoại! Trăm mối vẫn không có cách giải quyết, vậy mà… Nhà họ Trần? Nếu nói đã làm cho nhà họ Lâm bây giờ lại nói những
lời vâng vâng dạ dạ thế này, như vậy, chỉ có một đáp án duy nhất: đó là
nhà họ Trần, đúng vậy!
Trần Tấn Nhiên.
Nghĩ tới đây, Tư
Dận lại liên tưởng đến cuộc điện thoại mấy hôm trước của Ương Ương, Tư
Dận mới như chợt bừng tỉnh, hiểu ra tất cả mọi chuyện. Thì ra là như
vậy, chuyện này là do Trần Tấn Nhiên đã ra tay giải quyết. Tư Dận anh
thật đúng là đồ vô dụng, chuyện của mình, vậy mà đến cuối cùng anh vẫn
phải mượn sức mạnh của người khác.