Tuy anh biết lí do Lập Thành kéo mình ra ngoài nhưng anh thật không nở phải rời xa cô.
Chỉ mới được ôm một xíu đã bị tách ra, đây là làm anh tức chết mà.
Thấy anh trai mình càng ngày càng bám lấy chị dâu, anh cũng phải lắc đầu ngán ngẫm.
Ngọc Ân đúng là rất có ma lực a.
Ngay cả ba mẹ anh cũng bị thuần phục nhanh chóng chỉ mới lần gặp đầu tiên.
Nhìn qua người anh trai của mình.
Không biết khi nào mới hoàn toàn quên được người con gái ấy đây.
Nếu một ngày Cố Mạc còn chưa quên được Lú Nhiên thì đó đã là một bức tường chắn cả hai người họ.
Tuy Cố Mạc đã dần dần thay đổi nhưng nó vẫn chưa chứng minh được điều gì cả.
- Sao em biết hai ngườ họ bị thương mà gọi cho anh vậy.
- Y tá nói với em.
Lí do vì sao cô y tá đó biết Ngọc Ân là chị dâu của Cố Lập Thành ư.
Đơn giản vì cô y tá đó là tình nhân của anh, trong lúc tình cờ thì cô ta biết được mối quan hệ đó nên việc nhận ra Ngọc Ân là điều không khó tránh khỏi.
Cố Mạc nghe em trai mình nó như vậy thì khẽ liếc xéo hắn.
Đúng là ăn chơi trác tán.
Nhưng cũng không đúng, Cố Lập Thành quả thật có ăn chơi nhưng lúc làm việc thì cực kì nghiêm túc nên mới được lòng các cô gái như vậy.
Chưa kể đến không chỉ riêng y tá không đâu, ngay cả bác sĩ, bệnh nhân, ai mà có ý với Cố Lập Thành thì đều bị chén sạch.
Mõi lần gia đình nhắc nhở khuyên bảo thì nói do con gái người ta tự nguyện dâng hiến chứ anh đâu có muốn.
Thật là tội nghiệp cho cô em dâu sau này hơizzz.
- Người thứ mấy rồi?
- Em cũng không nhớ nữa a~.
- Thật hết nói nổi.
- Vậy thì đừng nói.
Cố Mạc trừng mắt nhìn Lập Thành khiến cho anh phải ngậm miệng lại.
Anh làm động tác vá miệng khiến cho Cố Mạc phải phì cười với người em trai này.
- Lâu rồi mới thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Lời nói của anh như khiến Cố Mạc ngẫm nghĩ lại cuộc sống của chính mình.
Tuy lúc trước anh cũng khá lạnh lùng nhưng vẫn cười vui vẻ với gia đình chứ không phải như tản băng giống bây giờ.
Từ cái ngày cô ấy mất cách đây năm năm trước thì mọi thứ dường như thay đổi hẳn đi.
Nụ cười cũng tắt dần đi từ đó.
Cho đến khi gặp cô.
Khuôn mặt ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng luôn mang theo một năng lượng tích cực khiến cho người bên cạnh luôn cảm thấy tràn đầy sức sống.
Ngọc Ân đã mang lại cho anh cảm giác mà lâu rồi anh không cảm nhận được nửa.
Có lẽ ông trời đang thương tình anh, lấy đi một Lý Nhiên mà ban tặng cho anh một Ngọc Ân bên cạnh.
Cuối cùng anh cũng biết mình phải làm gì rồi.
Con người không thể sống trong nổi hận thù mãi được.
Vì Ngọc Ân anh chấp nhận buông bỏ tất cả, buông bỏ cả hận thù với người con gái anh yêu sâu đậm.
Dù thế nhưng anh vẫn phải cho họ một bài học để sau này không thể dùng tiền mà muốn làm gì thì làm được.
- Anh thật sự yêu Ngọc Ân thật rồi hả.
- Chắc vậy.
Anh cần thời gian.
- Thời gian năm năm là quá đủ rồi.
Buông bỏ đi.
Cố Lập Thành không phải là anh, chưa từng trải qua những chuyện đau lòng như thế nên Lập Thành mới ở đây khuyên anh như vậy.
Tình cảm từ thuở bé đến giờ làm sao có thể nói quên là quên được, đâu thể nói bỏ là bỏ được.
Chưa nói đến hai người đã có những tình yêu thật đẹp như thế.
Anh không có cách nào quên hoàn toàn Lý Nhiên được.
Anh muốn cất cô ấy vào một góc của trái tim mình mà giữ chặt nó mãi.
Có lẽ anh ít kỹ nhưng Cố Mạc anh thật sự hết cách rồi.
Thấy Cố Mạc trầm tư suy nghĩ nên anh cũng không nói gì.
Có lẽ Cố Mạc là người trong cuộc nên chưa hiểu rõ tâm tư của mình nhưng anh thì khác.
Người ngoài cuộc như anh có thể thấy Cố Mạc đã thật sự yêu Ngọc Ân rồi.
Chỉ là anh vẫn còn cảm thấy có lỗi với Lý Nhiên mà thôi.
Anh sẽ không nói thẳng ra với Cố Mạc.
Chuyện trên thương trường thì không ai sánh bằng, nhưng chuyện tình cảm thì lại chẳng có một chút kinh nghiệm gì.
Thôi thì cứ để anh ấy tự tìm lấy trái tim mình đi.
- Còn em thì sao?
- Hửm?
Anh biết rõ Cố Mạc đang hỏi chuyện gì nhưng lại chẳng muốn trả lời.
Bởi nó như đang đánh mạnh vào lòng ngực anh vậy.
Dù đã gần mười năm nhưng vẫn nhói đau.
Ha, khuyên Cố Mạc là thế nhưng bản thân anh thì cũng có khác gì đâu.
- Mối tình đầu của em, quên được chưa.
- Chưa
- Hahahaha
Hai anh em cười khinh bỉ đối phương nhưng cũng tự cười cho chính mình.
Nhà họ Cố đúng là chung tình không ai bằng, từ thời ông nội đến đời cha họ, giờ tới hai anh em Cố gia cũng giống như thế.
Cố Mạc cười khinh bỉ em trai mình.
Vậy mà khuyên người ta ghê lắm.
Vết thương lòng của bản thân còn chưa chửa được mà bài đặc đi nói người ta.
Đúng là không biết xấu hổ.
Thấy anh cười khinh mình