Bắt đầu cả hội trường hỗn loạn sau đó sự im lặng và hướng nên màn hình.
Cảnh được trình chiếu trước là đoạn ghi âm Ngọc Mai nhờ Hạ Chi Linh giúp mình thoát khỏi đám cưới lần thứ nhất.
Đoạn video phát ra ( Hạ Chi Linh cậu giúp mình trốn khỏi đây được không?
" sao cậu lại muốn trốn đám cưới của mình?"
" Anh Cẩn Hiên thực ra tớ không yêu anh ấy, người tớ yêu là người khác.
Anh ấy đang chờ tớ, tớ yêu anh ấy nên chúng ta đã tính cách là chạy trốn nơi này.
" Nhưng mà...!tớ...!làm sao giúp được cậu? hay cậu thử nói chuyện với anh Cẩn Hiên xem sao?
" Cậu cũng biết tính cách anh Cẩn Hiên mà nếu tớ nói ra chắc chắn anh ấy sẽ giết người yêu tớ mất.
Xin cậu đó.
cậu giúp tớ đi mà....!cậu giúp tớ đi..
Hạ Chi Linh.
- Tớ...! Tớ phải làm gì để giúp cậu?
" Cậu hoán đổi quần áo với tớ.
Tớ ra ngoài thì xong tớ gọi điện thoại cho cậu cậu truồn là xong"
" Như vậy ổn không?
Không không...!tắt mau đi ..
tắt ..
đi...!Tiếng gào hét của Ngọc Mai vang nên cô ta giờ rất lo sợ mà nhìn Phó Cẩn Hiên.
Nhưng không dừng lại ở đó người mặt lạ kia lại cho chiếu 1 video về cảnh bắt cóc của Hạ Chi Linh.
Mà người chủ mưu không ai khác chính là Ngọc Mai cô ta.
- Không ...!không phải đâu anh Cẩn Hiên.
em bị hãm hại.
Lúc này có thêm 3 tên bị trói và mang đến chúng chính là những tên bắt cóc của vụ đó.
Các tên này vô cùng tức giận Ngọc Mai cô ta vì cok ta còn muốn chúng chết luôn trong vụ nổ bom đó.
Nên chúng quyết tâm trả thù Ngọc Mai.
- Chủ tịch Phó tôi xin lỗi vụ bắt cóc đó.
Người chủ mưu chính là cô ta.
- Các người câm miệng lại.
tôi không quen các người.
- Cô là con đàn bà khốn nạn.
Cô lừa chúng tôi xong còn muốn đoạt mạng chúng tôi cũng may ông đây mạng lớn không đã chết rồi.
Ngọc Mai cô ta nước mắt dàn rụa rồi, gào thét nên khẩn cầu nhìn về phía Phó Cẩn Hiên.
Vì khóc mà vết sẹo được che bởi phấn cũng lộ rõ ra cả hội trường kinh ngạc nhìn cô ta.
" Phó chủ tịch tài giỏi vậy mà lấy cô vợ xấu xí...
" Chắc cô ta lừa phó chủ tịch.
Các tiếng bàn luận và phán xét vang nên ở hội trường.
Ngọc Mai cô ta tức giận hét nên.
- Các Người câm hết cho tôi.
Phó Cẩn Hiên giờ anh mới nên tiếng.
- Cô còn gì dấu tôi nữa.
Cẩn Hiên xoay mặt nhìn cô ta, tay anh nắm trặt tay cô ta như muốn bẻ đôi tay cô ta ra ấy.
Phó Cẩn Hiên lúc này anh cũng chẳng thể bình tĩnh được vì người mà yêu và tin tưởng lại đâm sau lưng anh.
Anh đúng là ngu nên mới bị cô ta dắt mũi mà.
- Nói...!nhanh
Anh gằn nên tình chữ ép cô ta.
Cô ta lắc đầu và khóc như mình oan ức nắm.
- Nếu cô không nói đừng trách tôi ác.
Ha...!ha...!Ngọc Mai cô ta bắt đầy hất tay anh ra và cười điện loạn.
Cô ta cười vì giờ cô ta chẳng còn gì để mất nữa.
- Đúng đó.
Tất cả chuyện này do tôi làm đó.
Ai bảo anh ngu tin tôi mà không tin Hạ Chi Linh.
ha...!ha...!Tôi bỏ đi trong ngày cưới do tôi đã mang thai và sợ