Cẩn Hiên mặc dù đang bị thương nhưng anh vẫn cùng Hạ Chi Linh đến công viên để tìm Cẩn Nam.
Sau hơn 3 tiếng đồng hồ tìm kiếm cùng với cảnh sát đều không thấy thằng bé.
- Anh Phó tôi đoán con anh khả năng bị bắt cóc rồi.
Viên cảnh sát trưởng Kha nên tiếng nói với mọi người.
Cảnh sát cũng triết xuất camera từ nhà dân cho thấy thằng bé bị một người áo đen mang lên xe trong tình trạng bị hôn mê.
Hạ Chi Linh tay run rẩy khóc.
Cô rất đau lòng và lo sợ con xảy ra chuyện.
Phó Cẩn Hiên ôm cô vào lòng và chấn an cô.
- em yên tâm tôi sẽ tìm thấy con.
Em phải mạnh mẽ thì mới tìm được con đúng không?
- Em..
em sợ nắm...
Phó Cẩn Hiên nhìn lại camera anh đoán vóc người bắt cóc con anh là phụ nữ.
Mà khoan..
- Ngọc Mai..
là cô ta
Anh và Bạch Ngôn đồng thời lên tiếng suy luận của mình.
Vì ở Ý không phải địa bàn của anh.
Nên anh phải nhờ thế lực của Bạch Ngôn.
- Cậu yên tâm cứ giao cho tôi.
Bạch Ngôn lên tiếng nói.
Anh tìm người không phải khó.
Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ.
Còn về Ngọc Mai cô ta bắt cóc Cẩn Nam đến ngôi chùa bỏ hoang.
Lúc này cô ta đặt Cẩn Nam vào góc tường nhìn cậu bé ngủ ngoan cô ta cũng không lỡ ra tay.
Nhưng nghĩ đến Phó Cẩn Hiên và Hạ Chi Linh cô ta không cam tâm.
2h sau thì Cẩn Nam tỉnh dậy thấy mình bị trói và bên cạnh là đàn bà có vẻ khuôn mặt không được đẹp nắm.
- Bà cô à.
Nhà con nghèo nắm cô có bắt con thì nhà con cũng không có tiền đâu?
Không tin nổi đây là thằng bé 3 tuổi.
Miệng lưỡi nhanh nhẹn ghê.
Ngọc Mai cô ta quay lưng lại nhìn Cẩn Nam.
- Mày im mồm cho tao.
Mày định lừa người à? ai mà chẳng biết bố mày làm chủ tịch.
- Bà cô ơi.
bà cô không biết rồi.
Ông baba của tôi keo kiệt nắm.
Thà cần tiền chứ không cần tôi đâu.
- Mày nói điêu.
- Thật mà.
Bà cô thấy đấy mấy tiếng rồi mà đã thấy baba của con tìm đâu cô à.
Ngọc Mai vào mạng đúng quả thật không có tin tức gì về tìm người cả.
Phải chăng lời nói của cậu bé là đúng.
Không ngờ con người Phó Cẩn Hiên lại ác độc vậy đến con đẻ cũng không thèm nhận.
Ngọc Mai cô ta không biết sau vẻ ngây thơ của Cẩn Nam là sự thông minh đáng ngờ.
Cậu tuy bé nhưng suy nghĩ còn hơn người lớn.
- Bà Cô à.
con hơi đói có thể cho con ăn không?
Ngọc Mai cô ta nhìn khuôn mặt ngây thơ đó liền lấy đồ ăn cho cậu.
- Cô đút cho con ăn đi chứ tay con như này không ăn được ạ.
- Ờ...!ờ ..
Ngọc Mai thấy vậy thì cởi trói cho Cẩn Nam nhờ vậy mà cậu không bị trói tay và chân nữa.
Bé đứng dậy vươn vai nhân lúc Ngọc Mai cô ta đang cúi xuống lấy đồ ăn cho cậu thì cậu đã chạy nhanh ra ngoài.
Khi quay lại thì không thấy thằng bé đâu nữa.
Ngọc Mai chạy xung quang tìm vừa tìm vừa chửi rủa cậu.
- Mày mau ra đây cho tao...!tao mà tìm thấy mày tao sẽ lột da mày...!Mau ra đây mau.
Cẩn Nam chưa ra khỏi khu vực đó mà cậu đã núp vào 1 cái chum gần đó.
Nhìn cô ta tìm cậu mà cậu nghĩ đang đi chơi chốn tìm với cô ta.
Sau một hồi tìm không được cô ta giả vờ rời đi.
Cậu nghĩ đã an toàn và chui ra thì gặp ngay giáp mặt với Ngọc Mai.
- Mày định chạy đi đâu?