Niệm Thâm thật sự quá giống với Huy Vũ. Bà Nghiêm không nhịn được ngắm nhìn nhiều hơn chút. Đến lúc bà muốn dang tay ra bế lấy con bé thì Phù Dung đã lùi lại về sau một bước. “Bác à. Cháu xin phép về phòng trước.”
Phù Dung hoảng loạn nói vội rồi ôm lấy Niệm Thâm mà chạy nhanh về căn phòng khách lúc trước.
“Ơ, chúng ta vẫn chưa nói chuyện với nhau mà. Phù Dung…”
Bà Nghiêm vội gọi theo sau, chân bước mấy bước định đi theo về phòng. Từ Ngưng Viên thấy vậy liền vội bước lên cản trở mẹ mình, không cho bà đuổi theo Phù Dung nữa.
“Mẹ à, mẹ dọa cô ấy sợ rồi đấy”, Anh nhăn mặt, giọng nói bất đắc dĩ.
“Hừ, mẹ có làm gì đâu chứ? Chẳng lẽ mẹ ăn thịt được con bé sao”, Bà Nghiêm phật ý, không vui vẻ mà khoanh tay lại nói:
“Mẹ chẳng phải là rất yêu thích con bé, muốn nựng nó thêm chút thôi mà.”
“Mẹ, mẹ thật sự không ghét bỏ Phù Dung à?”
Từ Ngưng Viên nghiêm túc nhìn bà Nghiêm Từ Vân với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Sao hôm nay mẹ của anh lại tốt tính đến kỳ lạ như thế này chứ?
“Thật”, Bà Nghiêm ngay lập tức gật đầu, “Mẹ chờ người con dâu này lâu lắm rồi đấy. Con coi mà nhanh chóng rước con bé đó về nhanh nhanh cho mẹ đi.”
Đây là lời thật lòng của bà. Bà đã chờ hơn bốn năm rồi mới có người khiến cho Từ Ngưng Viên bỏ Nhạc Thanh Dao. Người phụ nữ này bà nhất định sẽ cưới về cho con trai bà. Dù rằng con bé có thêm một đứa con, nhưng thời buổi nào rồi chứ. Bà không ngại chuyện con bé có một lần lỡ dại. Chỉ cần Phù Dung thật sự yêu thương con trai bà là được. Huống hồ bà rất thích đứa cháu gái nhỏ kia.
Từ Ngưng Viên vẫn không thể nào tin được mẹ anh lại có thể chấp nhận nhanh như vậy. Anh bước lên trước một bước, đưa tay ra sờ lên trán của bà Nghiêm.
“Cái thằng này, làm gì vậy hả?”
Bà Nghiêm ghét bỏ mà hất tay Từ Ngưng Viên ra.
“Mẹ không phải sốt đến mức nói mê sảng rồi chứ?”, Từ Ngưng Viên nghi ngờ.
“Ngưng Viên. Mẹ nói thật lòng, không phải lừa gạt con gì cả”, Bà Nghiêm lắc lắc đầu, sau đó bước ra ghế sô pha mà ngồi xuống:
“Mẹ không đồng ý chuyện của con với Nhạc Thanh Dao, điều này chắc con thừa biết. Nếu như con có thể tìm được một người con gái khác, đương nhiên mẹ hai tay, hai chân ủng hộ con rồi. Nhưng con phải nói thật cho mẹ một điều, hiện tại con và Nhạc Thanh Dao đã kết thúc chưa?”
Từ Ngưng Viên nghe mẹ anh nói như vậy thì khẽ thở dài. Mối hận thù của bà với Nhạc Thanh Dao thật sự rất sâu đậm. Bốn năm qua anh đã từng nói chuyện với bà rất nhiều lần nhưng bà đều không chịu hiểu, thậm chí càng thêm căm ghét Nhạc Thanh Dao hơn. Xem ra anh có thể hiểu sơ sơ lý do vì sao mẹ của anh lại chấp nhận Phù Dung nhanh đến vậy rồi.
“Này, sao không trả lời hả?”, Bà Nghiêm thấy Từ Ngưng Viên im lặng thì tức giận mà hỏi lại:
“Con đừng nói con vẫn còn dây dưa với Nhạc Thanh Dao nhé? Con nói muốn theo đuổi Phù Dung mà vẫn lăng nhăng như vậy? Mẹ sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân con đó.”
“Mẹ à, con đâu có tệ như vậy chứ”, Từ Ngưng Viên ôm trán, bước đến ngồi bên cạnh bà Nghiêm:
“Con với Nhạc Thanh Dao đã chính thức kết thúc rồi. Lần này con thật sự nghiêm túc với Phù Dung đó. Nhưng con biết con là một người tồi tệ, cô ấy không để ý đến con.”
Từ Ngưng Viên ở trước mặt bà Nghiêm lại như trở về làm cậu con trai nhỏ bé. Anh thể hiện rõ sự thất vọng và bất lực của mình. Bà Nghiêm nhìn thấy Từ Ngưng Viên như vậy thì khẽ giật mình, sau đó lại nhếch môi cười. Xem ra người con gái Phù Dung này thật sự