“Sao anh lại đứng đây?” Phù Dung nhíu mày nhìn Từ Ngưng Viên. Cô tưởng anh ta đã rời đi từ nãy rồi chứ.
“Chờ em”, Từ Ngưng Viên nhe răng cười lấy lòng, “Em bế tiểu Niệm có nặng không? Có cần tôi bế giúp không?”
“Không cần. Anh đi trước đi.”
Phù Dung lạnh lùng, thái độ hoàn toàn xa cách. Từ Ngưng Viên ngẫm nghĩ, rồi cũng cất bước đi trước. Dù sao thì anh vẫn còn có thời gian ở riêng với Phù Dung, cũng không nên hấp tấp quá.
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên bước đi thì cũng nối gót theo sau. Cô cần cho Niệm Thâm ăn no trước đã. Phù Dung suy tính, thời gian cô ở tại biệt thự của Từ Gia cũng không nhiều. Mạc Tử Thâm bảo chiều hôm nay sẽ về lại rồi, đến lúc đó cô và Niệm Thâm sẽ rời khỏi đây. Trong lòng Phù Dung cũng yên tâm phần nào.
“Phù Dung, con lại đây ngồi với ta nè.”
Bà Nghiêm vừa thấy Phù Dung bước tới thì liền hào hứng nói.
“Dạ thôi ạ. Cháu ngồi đây được rồi ạ.”
Phù Dung ngại ngùng đáp lời, rồi chọn một chiếc ghế xa bà Nghiêm nhất mà đặt Niệm Thâm ngồi xuống. Cô cũng kéo ghế ngồi bên cạnh. Từ Ngưng Viên thấy vậy liền đổi chỗ, ngồi kế bên Phù Dung. Cô trừng mắt nhìn anh mấy cái, anh đều làm lơ coi như không thấy.
Bà Nghiêm nhìn thấy Phù Dung với Từ Ngưng Viên ở trước mắt đang liếc mắt với nhau thì thầm cười. Sau đó bà đứng dậy, bưng dĩa thức ăn chuẩn bị riêng cho Niệm Thâm mà bước tới.
“Đồ ăn của cháu này”, Bà Nghiêm đặt dĩa thức ăn xuống bàn, thuận tiện xoa đầu Niệm Thâm mà hỏi, “Cháu là tiểu Niệm đúng không nhỉ?”
“Dạ vâng ạ.”
Niệm Thâm ngoan ngoãn gật đầu trả lời. Bà Nghiêm càng thêm yêu thích.
“Khi nãy bà nghe Ngưng Viên bảo tiểu Niệm thích ăn mì đúng không? Vậy để bà đút mì cho cháu ăn nhé?”
Bà Nghiêm kéo ghế bên cạnh Niệm Thâm mà ngồi xuống, cầm lấy nĩa chuẩn bị đút cho Niệm Thâm ăn.
“Dạ không cần đâu. Để cháu làm cho ạ.”
Phù Dung hốt hoảng, vội vàng đưa tay ra mà ngăn lại.
“Cháu cứ tự nhiên ăn đi, để tiểu Niệm cho bác chăm sóc cho.”
Bà Nghiêm cười tít mắt, hoàn toàn không có ý định buông tay. Phù Dung cảm thấy dở khóc dở cười.
“Đúng rồi đó. Em mau ăn phần của em đi này.”
Từ Ngưng Viên lại tranh thủ lúc này mà kéo tay Phù Dung, đưa phần thức ăn của cô đến trước mặt.
“Đồ ăn của em này, mau ăn đi để nguội.”
Bàn ăn của Từ Gia rất rộng, bình thường mười người ngồi còn dư. Phù Dung đã cố tình chọn chiếc ghế ngồi ở cuối bàn để tránh xa hai mẹ con Từ Ngưng Viên rồi. Vậy mà hiện tại lại trở thành tình trạng cô và Niệm Thâm ngồi giữa, Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm ngồi hai bên. Thật sự có muốn đứng dậy cũng khó khăn.
Trong lúc Phù Dung bối rối thì bà Nghiêm đã thành công dụ dỗ được Niệm Thâm. Cô bé ngoan ngoãn để cho bà Nghiêm đút ăn, đôi khi còn bị bà chọc cười khanh khách.
“Em yên tâm đi. Mẹ tôi rất có khiếu chăm con nít đấy.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cứ nhìn về phía Niệm Thâm mà không ăn, tưởng rằng cô lo lắng cho con nên vội vàng lên tiếng tâng bốc bà Nghiêm.
Phù Dung nhíu mày nhìn lại về phía Từ Ngưng Viên, anh lại trưng ra bộ mặt tươi cười với cô. Cô lại thêm cảm thấy phiền muộn. Phù Dung không còn sự lựa chọn nào khác mà im lặng ngồi ăn phần thức ăn của mình. Trên bàn ăn chia thành hai bên, bên Phù Dung và Từ Ngưng Viên hoàn toàn im lặng. Phía bên Niệm Thâm và bà Nghiêm thì ngập tràn tiếng cười đùa.
Bữa ăn kỳ cục cuối cùng cũng qua đi. Phù Dung không thể ăn không rồi đứng dậy đi nên lại phụ bà Năm dọn dẹp rồi rửa chén. Đến khi cô quay trở lại bàn ăn thì đã không thấy Niệm Thâm đâu hết rồi.
“Em đừng lo lắng, mẹ của tôi đưa con bé ra phòng khách coi phim hoạt hình rồi.”
Giọng nói của Từ Ngưng