“Tiểu Niệm ngủ rồi à?” Phù Dung nghe bà Nghiêm nói như vậy thì có chút thắc mắc. Không phải khi nãy Niệm Thâm còn ngồi coi phim hoạt hình à, sao lại ngủ nhanh được thế nhỉ?
Bà Nghiêm nói xong câu đó thì đã chui lại vào trong phòng, khóa trái cửa không cho ai bước vào. Từ Ngưng Viên thì vẫn điệu bộ bình thản như vậy, nhún nhún vai mà nói tiếp:
“Mẹ tôi bảo ngủ rồi thì chắc đúng thôi. Cứ để con bé ngủ với mẹ tôi một lát đi. Dù sao thì hôm qua tiểu Niệm mới bị sốt mà, hôm nay chắc chưa khỏe hẳn đâu.”
Từ Ngưng Viên nói một cách hợp tình hợp lý, Phù Dung vẫn còn có chút hoài nghi trong lòng nhưng lại không biết phải phản bác thế nào. Mạc Tử Thâm thì khỏi phải nói, mặt mũi đã trở nên đen thui.
“Vậy chiều…”
Mạc Tử Thâm định mở miệng bảo anh dẫn Phù Dung đi trước, chiều quay lại đón Niệm Thâm thì Từ Ngưng Viên đã chen ngang.
“Phù Dung, không phải khi nãy em bảo muốn đi đến cục cảnh sát sao? Đi thôi.”
“Hả?”, Mạc Tử Thâm bị câu nói của Từ Ngưng Viên làm cho quên mất đi suy nghĩ ban đầu, lập tức nhìn Phù Dung thắc mắc:
“Em tới cục cảnh sát làm gì?”
“Bên đó báo đến xác nhận manh mối mới có được. Đi nhanh thôi”, Từ Ngưng Viên thay Phù Dung trả lời rồi kéo tay cô mà bỏ đi trước.
Phù Dung chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị kéo ra khỏi cửa nhà. Ủa? Khi nãy cô bảo với Từ Ngưng Viên là đến cục cảnh sát luôn bây giờ à? Phù Dung tự cảm thấy hoang mang.
“Này, tôi đi theo với.”
Mạc Tử Thâm không cam tâm bị bỏ rơi lại phía sau, nhanh chóng chạy vọt lên trước. Anh tranh thủ lúc Từ Ngưng Viên đang mở cửa phụ cho Phù Dung ngồi vào thì đã nhanh chân leo lên xe của Từ Ngưng Viên.
“Cạch.”
Cánh cửa đóng lại, Mạc Tử Thâm và Phù Dung ngồi hoàn chỉnh trong xe, Từ Ngưng Viên lại đang đứng ở bên ngoài. Mạc Tử Thâm còn hạ cửa kính xe xuống, nhìn Từ Ngưng Viên mà trêu tức:
“Tôi mượn xe anh chở Phù Dung đi trước nhé. Bye bye.”
Mạc Tử Thâm vừa dứt lời, tiếng động cơ xe gầm rú rồi chiếc xe chạy vụt đi ra khỏi sân biệt thự Từ Gia, để lại Từ Ngưng Viên đứng lại đầy giận dữ. Cái tên điên Mạc Tử Thâm đúng là trò gì cũng có thể làm ra được. Hắn ta vậy mà có thể dám cướp xe của anh?
Lãnh Khiêm lái một chiếc xe đến bên cạnh, nhìn gương mặt lạnh lùng của Từ Ngưng Viên, ngập ngừng nói:
“Sếp à, hay là anh lên xe của tôi đi.”
Từ Ngưng Viên liếc mắt nhìn sang một cái. Lãnh Khiêm lập tức sợ hãi mà im bặt. Sao anh có lòng tốt mà lại bị đối xử như thế này chứ? Lãnh Khiêm cảm thất số của mình thật khổ.
Chiếc xe chở Phù Dung đã khuất dạng từ lâu, nếu Từ Ngưng Viên không mau đuổi theo thì có khi bọn họ đến cục cảnh sát luôn rồi mất. Từ Ngưng Viên không còn cách nào khác, hặm hực, mở mạnh cửa xe của Lãnh Khiêm ngồi lên rồi ra lệnh:
“Lái đi.”
Lãnh Khiêm lập tức làm theo, không dám chần chừng một khắc. Mạc Tử Thâm liếc nhìn qua kính chiếu hậu, không thấy bóng dáng chiếc xe nào đuổi theo thì lập tức trở nên đắc ý.
“Hừ, đáng lắm, dám tranh vợ con với tôi hả?”
Chiếc xe vẫn đang được duy trì ở tốc độ nhanh nhất, Mạc Tử Thâm muốn có thể cắt đuôi Từ Ngưng Viên càng lâu càng tốt.
“Tử Thâm, khi nào thì anh mới trưởng thành được hả?”
Phù Dung bật cười. Những trò ấu trĩ của Mạc Tử Thâm cô đã từng chứng kiến không ít. Nhưng hôm nay khi Mạc Tử Thâm giở trò cướp xe của Từ Ngưng Viên thì Phù Dung vẫn cảm thấy bất ngờ.
“Khi nào em chịu cưới tôi thì tôi sẽ trưởng thành”, Mạc Tử Thâm nhìn sang Phù Dung, nháy mắt.
“Khi nào anh trưởng thành đi rồi tôi mới cưới anh.”
Phù Dung bĩu môi nói lại. Ở đó mà hố hàng cô à, còn lâu cô mới mắc bẫy nha.
“Ha