Tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Đêm khuya, cả hành lang bệnh viện vắng lặng.
Một người mặc đồ bác sĩ, mặt mũi thâm trầm, bàn tay lăm lăm chiếc kim tiêm nhọn hoắt.
Bà Nghiêm khi nãy dỗ Niệm Thâm ngủ xong đã rời đi, bà ghé về biệt thự Từ Gia lấy thêm ít đồ để mai Niệm Thâm thay.
Trong phòng bệnh, người phụ nữ vẫn nằm nhắm mắt, cả người buông thõng không một sức sống.
Bên giường bên cạnh là một cô bé bốn tuổi, đêm đã khuya nhưng cô nhóc vẫn không ngủ được, cứ ngồi nhìn chằm chằm vào mẹ của cô.
Bé chỉ giả ngủ để bà Nghiêm không nghi ngờ mà thôi.
Bàn chân của bé nhỏ xíu, leo xuống giường, rồi lại trèo lên giường của Phù Dung.
Cả người con bé run rẩy vào rút vào lòng Phù Dung, hai cánh tay non nớt ôm không hết cả người mẹ cô.
“Mami…”, Niệm Thâm khẽ nói, mặt mếu máo, “Mami tỉnh lại với tiểu Niệm đi được không.
Bố tử thâm không có ở đây, con sợ lắm…”
Phù Dung đã hôn mê được ba ngày rồi, nỗi sợ trong lòng Niệm Thâm ngày một lớn hơn.
Niệm Thâm sợ rằng mẹ sẽ ngủ mãi mãi, không tỉnh dậy nữa.
“Mami… Đừng bỏ rơi tiểu Niệm mà…”
Giọng nói thút thít vang vọng khắp căn phòng bệnh.
Niệm Thâm nằm ngoài chăn, ôm lấy Phù Dung, cả người cô bé đều nóng ran.
Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi mẹ mình.
Phù Dung lúc này đang ngồi giữa một khoảng không gian bao la tối mịt mù.
Cả người đờ đẫn, không muốn làm gì, cũng không muốn phải nghĩ điều gì nữa.
Cô cứ ngồi đó, mặc cho bóng tối cắn nuốt, để thời gian cứ trôi đi trong vô định.
“Ma mi… Ma mi…”
“Ai? Ai đang gọi cô à?”
Phù Dung hé mắt ra nhìn xung quanh, nhưng vẫn chỉ là bóng tối, không hề có ai khác.
Cô lại rũ mắt xuống, nhắm hờ lại.
“Đừng bỏ tiểu Niệm mà”, Giọng nói con nít đó lại vang lên một lần nữa.
‘Tiểu Niệm? Tiểu Niệm là ai nhỉ?’
Phù Dung ngẩn ngơ, não không thể xử lý kịp dữ liệu này.
Bên tay cô dần dần cảm nhận được hơi nóng.
Có thứ gì đó nóng hổi đang nằm ngay tay cô? Đó là thứ gì vậy?
“Ưm… Khó chịu… Ma mi…”
Những tiếng rên rỉ đầy đau đớn, tiếng khóc thút thít của con nít.
Đầu của Phù Dung như muốn nổ tung ra.
Tiểu Niệm? Mạc Tử Thâm… Niệm Thâm?
“Tiểu Niệm.”
Phù Dung mở lớn mắt ra, hoảng sợ mà hô lên, thế nhưng chẳng có tiếng nói nào phát ra cả.
Trên miệng cô đang bị bịt bởi ống thở, không thể nói chuyện.
Tiểu Niệm chẳng phải là con gái cô sao? Phù Dung hoảng loạn đảo mắt mệt mỏi mà nhìn khắp nơi, hy vọng tìm thấy hình bóng con bé.
Mắt cô mỏi quá, cả người cũng cứng đờ.
Cả cơ thể này dường như không còn thuộc về cô nữa rồi.
Ánh mắt lia qua cục bông nhỏ đang nằm gần tay cô lập tức dừng lại.
Cả mặt tiểu Niệm đỏ bừng, mê man.
Con bé bắt đầu mê sảng rồi.
Nước mắt của Phù Dung ứa ra.
Cô lại khiến con gái mình lo lắng cho mình.
Cô lại một lần nữa muốn bỏ rơi con bé mà chạy trốn đau khổ của chính bản thân mình.
Phù Dung tràn đầy tự trách, tiếng nấc nghẹn ngào.
Tiểu Niệm càng trở nên nóng hơn, Phù Dung dằn cơn đau đớn trong lòng lại, cố gắng cử động tay của mình.
Bàn tay khẽ nhúc nhích, nhưng không thể nhấc lên được.
“Mẹ ơi… nóng, tiểu Niệm… nóng.”
Niệm Thâm sốt đến lợi hại, cả thân hình hiện tại không khác nhìn hòn than đỏ.
Phù Dung trở nên hoảng loạn.
Những tiếng ú ớ trong miệng không thành câu, cố gắng kêu gào người đến giúp.
Nhưng không thành công, không ai để ý đến những tiếng thều thào của cô cả.
Khốn kiếp.
Phù Dung mắng bản thân mình vô dụng.
Một lần nữa cố gắng cử động tay mình, bàn tay chỉ có thể di chuyển năm centimet thì lại rớt lại xuống sàn.
Đúng lúc Phù Dung tuyệt vọng thì lại nhìn thấy sợi dây có nút ấn màu đỏ ngay cổ tay.
Phù Dung làm bừa, bấm đại lên đó không ngờ tiếng chuông báo trong phòng lại reng lên inh ỏi.
Đây là chuông báo là