Đám người bác sĩ, y tá lập tức chạy ùa vào bên trong phòng, bao vây lấy Niệm Thâm mà cấp cứu.
Cô bé nằm ở ngoài lạnh quá lâu mà phát sốt, cơ thể không được khỏe càng khiến cho bệnh tình càng thêm nguy kịch.
Phù Dung thấy Nệm Thâm được cứu chữa rồi thì thầm thở phào một hơi.
Đau đớn cả người bắt đầu quay trở lại.
Khi nãy vì đánh bạo mà lăn người, kim tiêm trên cổ tay Phù Dung bị kéo ngược ra, rạch trên tay cô một vệt dài, máu không ngừng chảy.
Những dây nhợ đang cắm xung quanh người vì cú ngã mà cũng đứt phựt, ống thở xiên vẹo.
Cả người của Phù Dung nhìn thật kinh khủng, vết thương lớn nhỏ đầy khắp.
“Phù Dung, Phù Dung, em có sao không?”
Từ Ngưng Viên cũng từ bên phía Niệm Thâm mà chạy về lại xem xét Phù Dung.
Khi nhìn thấy hình ảnh người con gái tàn tạ nhưng vậy, lập tức hoảng sợ lại càng thêm tức giận.
Anh bếp Phù Dung dậy, đặt cô nằm lại ngay ngắn trên giường sau đó bước nhanh tên chỗ gã đàn ông muốn giết Phù Dung khi nãy.
Hiện tại hắn đã bị Lãnh Khiêm và vệ sĩ trói lại một bên.
“Khốn kiếp.
Ai sai mày làm chuyện này hả?”, Từ Ngưng Viên tống mạnh vào bụng của hắn ta, hét lớn tra hỏi.
“Hắc hắc” , Gã đàn ông mặc đồ bác sĩ cười lớn hai tiếng đầy ma mị, sau đó thốt ra một câu:
“Rồi mày sẽ nhanh biết thôi.
Tao hy vọng lúc đó mày còn mạng mà hỏi lại câu này.”
Hắn nói xong thì lập tức ngập chặt miệng lại.
Lãnh Khiêm đứng bên cảm thấy không ổn, anh bước qua bóp mạnh cằm gã đàn ông nhưng quá muộn.
Máu tươi chảy ra từ miệng hắn, đầu nghẻo sang một bên.
“Sếp, hắn cắn lưỡi tự sát rồi”, Lãnh Khiêm nhăn mặt, buông tay ra rồi cúi đầu nói với Từ Ngưng Viên.
Mặt của Từ Ngưng Viên đanh lại, không chút cảm xúc.
Ánh mắt nhíu lại nhìn về gã đàn ông, sau đó bước nhanh lên vạch áo của hắn ra.
Trên ngực trái là một hình xăm kim cương và con rết, như một ký hiệu nào đó.
“Điều tra cho tôi về hình xăm này.”
Từ Ngưng Viên trầm giọng ra lệnh, sau đó đẩy mạnh thân hình gã đàn ông khiến hắn ta nằm vật ra sàn.
“Dọn dẹp đi.”
“Vâng.”
Lãnh Khiêm gật đầu, sau đó hất cằm về đám vệ sĩ phía sau.
Hai, ba người đàn ông nhanh chóng khiêng xác chết người ám sát ra bên ngoài.
Cả căn phòng bệnh lại trở về im lặng, chỉ còn động tác cứu thương của y bác sĩ.
Phù Dung từ lúc tỉnh dậy tới giờ vẫn giữ trạng thái đờ đẫn.
Ngoài câu nói bảo Từ Ngưng Viên cứu Niệm Thâm ra thì vẫn không nói thêm câu nói hết.
Cả người trở nên vô hồn.
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung trở nên như vậy thì rất đau lòng.
Anh bước đến nắm lấy tay cô, hy vọng có thể khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Sự việc của Mạc Tử Thâm là Phù Dung tận mắt chứng kiến, nỗi đau đớn đó chắc chắn không ai có thể hiểu thấu được.
Nhưng Từ Ngưng Viên vẫn hy vọng Phù Dung có thể ban cho anh một ánh mắt nhìn.
“Phù Dung.”
Từ Ngưng Viên thử cất tiếng gọi cô.
Thế nhưng ánh mắt của Phù Dung vẫn nhìn thẳng.
Từ Ngưng Viên cảm thấy bất lực.
Các vết thương trên người Phù Dung rất nhanh chóng được băng bó, bác sĩ và y tá sau khi làm xong nhiệm vụ thì cũng rời đi.
Niệm Thâm được tiêm thuốc hạ sốt, vẫn nằm một bên giường.
Phù Dung lúc này quay đầu nhìn sang, ánh mắt nhìn chằm chằm về cơ thể cô bé.
Từ Ngưng Viên hiểu ý liền đứng dậy, bế Niệm Thâm đặt xuống bên cạnh Phù Dung.
Phù Dung cảm nhận được hơi ấm của con gái, cơ thể lạnh lẽo được sưởi ấm hơn một tí.
Nỗi lo sợ của được xua đi, cô bắt đầu lấy lại cảm giác của con người, cảm giác của sự sống.
Nhưng rồi sau đó những hình ảnh cuối cùng khi cô nhìn thấy trên xe cũng lập tức hiện về.
Phù Dung vội vàng nhắm tịt mắt lại, nước mắt vẫn không nhịn được mà tuôn ra.
Từ Ngưng Viên nhìn vẻ mặt đau khổ của Phù Dung, liền biết cô đang nghĩ đến chuyện gì.
Bàn tay càng thêm siết chặt lấy tay cô, môi mím chặt nhưng Từ Ngưng Viên vẫn không biết phải an ủi Phù Dung thế nào.
Phù Dung hít một hơi thật sâu, một lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã lạnh thêm không ít.
“Từ Ngưng Viên”, Phù Dung khàn giọng mà