Từ Ngưng Viên nghe thấy câu nói của Phù Dung xong thì liền cảm thấy hả hê.
Giờ thì để xem Carlos Khương Vũ làm sao có thể đấu lại anh đây? Từ Ngưng Viên choàng tay ra đằng sau ghế của Phù Dung, khẳng định quyền sở hữu.
“Xem ra, cuộc biểu quyết này đã có kết quả rồi nhỉ? Anh Vũ muốn yêu cầu tôi từ chức? Nhưng dựa theo số cổ phần đang ủng hộ tôi thì không được rồi.”
Từ Ngưng Viên cười khẩy, nhìn Carlos Khương Vũ mà thông báo.
Cuộc họp này cứ như một trò hề ấy.
Carlos Khương Vũ muốn dùng Nhạc Thanh Dao mà hất đổ anh.
Thế nhưng lại có Phù Dung xuất hiện, khiến anh chiến thắng vẻ vang.
Từ Ngưng Viên nhìn về người con gái ngồi bên cạnh, trong mắt đầy cưng chiều.
“Ồ, vậy ra mục đích của họp này là để biểu quyết về vị trí tổng giám đốc của TG Fintech?”
Phù Dung bỏ lơ ánh mắt của Từ Ngưng Viên, coi như anh ta là không khí mà nhìn về phía Carlos Khương Vũ và Nhạc Thanh Dao mà hỏi lại.
“Em cứ kệ bọn họ đi”, Từ Ngưng Viên vẫn không nhận thấy thái độ của Phù Dung khác lạ.
Anh vui vẻ mà giải thích:
“Tổng cổ phần của tôi với em đã hơn năm mươi phần trăm rồi.
Không cần biểu quyết nữa.
Tôi vẫn …”
“Tôi cũng đồng ý việc bãi bỏ chức vụ của tại của Từ Ngưng Viên.”
Phù Dung nói lớn, cắt ngang câu nói của Từ Ngưng Viên.
Cả căn phòng dường như khựng lại, đổ dồn ánh mắt về phía Phù Dung.
Từ Ngưng Viên vẫn đang há miệng vì câu nói dở dang, chầm chậm khép miệng lại, nhìn với phía Phù Dung một cách kinh ngạc.
Cô ấy vừa mới nói gì vậy?
“Em đùa nhìn vậy?”
“Tôi không đùa.
Đây là quyết định của tôi”, Phù Dung quay lại nhìn Từ Ngưng Viên, gương mặt tràn đầy nghiêm túc.
Ánh mắt của Phù Dung lạnh lùng, xa cách.
Từ Ngưng Viên không tìm thấy được một tia đùa giỡn nào cả.
Cả người anh như vừa bị ai đó đánh mạnh, choáng váng.
“Ha ha ha.”
Carlos Khương Vũ ôm bụng cười lớn.
Hay lắm.
Chuyện ngày hôm nay đúng thật là thú vị, xem ra Từ Ngưng Viên hết thời rồi:
“Vậy chắc cô Dung đây cũng đồng ý với quyết định tôi sẽ là người thay thế kế tiếp chứ?”
Phù Dung thu ánh mắt về, nhìn lại về Carlos Khương Vũ.
Hắn ta hiện tại đã hoàn toàn lộ ra dã tâm của mình rồi ư?
“Anh Vũ đây thì tôi chưa tiếp xúc nhiều.
E là không thể nào ủng hộ được”, Phù Dung cười duyên, vẻ mặt đầy khó đoán.
“Ý cô là gì?”, Nụ cười trên mặt của Carlos Khương Vũ lập tức ngưng lại.
“Vị trí điều hành của TG Fintech tạm thời cứ để trống.
Cuộc họp ngày hôm nay cũng quá gấp rồi, tôi thấy vẫn nên dời vào ngày khác thì hơn”, Phù Dung lại tiếp tục nói ra ý định của mình, “Không ai phản đối chứ nhỉ?”
Mặt của Carlos Khương Vũ lập tức đen lại, trừng mắt nhìn Phù Dung.
Hắn ta không hiểu Phù Dung muốn làm ra chuyện gì.
Hiện tại cổ phần ở TG Fintech đang ở ba chân cân bằng.
Từ Ngưng Viên cùng với bà Nghiêm là ba mươi lăm phần trăm, hắn ta cùng với Nhạc Thanh Dao cũng là ba mươi lăm.
Phù Dung nắm trong tay hai mươi, Xuân Quang năm, còn lại năm phần trăm là cổ đông nhỏ lẻ.
Nếu thật sự không thống nhất được quyết định, thật sự không thể nào có người tiếp quản mới tại TG Fintech được.
Carlos Khương Vũ suy nghĩ một chút, nếu hắn ta không đồng ý.
Rất có thể Phù Dung sẽ cùng phe với Từ Ngưng Viên.
Chuyện này là điều hắn không mong muốn.
Khốn kiếp, hắn đã tính toán bao nhiêu lâu.
Cuối cùng lại sơ sẩy ở đứa con gái này.
“Được.
Tôi đồng ý”, Carlos Khương Vũ siết chặt tay, nghiên răng mà nói, “Hy vọng lần họp sau cô Dung đây sẽ có thể quyết định sáng suốt hơn.”
Carlos Khương Vũ nói xong thì đứng bật dậy, chiếc ghế đổ rầm xuống sàn.
Hắn ta không vui vẻ mà phất áo bỏ đi ra khỏi phòng họp.
Nhạc Thanh Dao liếc nhìn Phù Dung một cái đầy căm ghét rồi cũng bỏ đi theo.
“A, vậy là họp xong rồi á?”, Xuân Quang gãi gãi đầu, “Vậy tôi cũng về làm việc đây nhé?”
Phù Dung và Từ Ngưng Viên vẫn ngồi im lặng không phản hồi.
Anh chàng thấy vậy liền nhẹ nhàng chuồn êm ra khỏi phòng họp.
Cuộc họp này đúng thật là quá kỳ lạ.
Xuân Quang lắc lắc đầu, rồi lại vui vẻ, vừa huýt sáo vừa đi về phòng kỹ thuật.
Trong phòng họp chỉ còn lại Phù Dung với Từ Ngưng Viên, không khí đầy áp lực.
Phù Dung