Phù Dung liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
Gương mặt yêu nghiệt có thể thu hút bất cứ ánh nhìn của người phụ nữ nào.
Một vẻ đẹp vô thực, thế nhưng ẩn đằng sau vẻ đẹp đó lại là những điều khiến người ta ghê tởm.
“Ồ, nếu tôi nói là không có thời gian thì có thể rời đi được không nhỉ?”
Phù Dung cười khẩy, cái điệu bộ mời như đe dọa này của Carlos Khương Vũ thật quá buồn cười.
Ánh mắt Phù Dung liếc qua chiếc xe màu đen vẫn đang đậu trước mặt cô, chặn kín đường đi.
Trong cửa kính xe màu đen đó, Phù Dung có thể thấy bóng dáng mờ mờ.
“Cô đã biết đáp án rồi thì cần gì phải hỏi lại?”
Giọng nói của Carlos Khương Vũ khiến Phù Dung thu hồi tầm mắt của mình lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, gương mặt không cảm xúc:
“Vậy thì mời.
Vào quán thôi.”
Phù Dung hất đầu về phía sau, rồi chỉ động xoay lưng đi vào quán cà phê đó.
Carlos Khương Vũ lập tức bước theo sau.
Trên mặt bàn, hai ly cà phê bốc khói nghi ngút, thế nhưng hai người đang ngồi đối diện nhau dường như không hề có ý động tay vào nó.
“Anh muốn nói gì với tôi thì cứ nói thẳng ra đi.
Chúng ta đều là những người bận rộn, không cần vòng vo đâu”, Phù Dung mở lời trước.
“Thẳng thắn lắm”, Carlos Khương Vũ nhếch môi, gật gật đầu, “Tôi thật không ngờ cô có thể chạy nhanh như vậy đấy.
Cô Dung đây thật sự không thể xem thường.”
“Không dám”, Phù Dung khẽ cười, ánh mắt vẫn lạnh băng, “So với anh Vũ anh đây thì tôi vẫn còn kém xa.”
“Tôi thật không hiểu.
Cô đã đồng ý với tôi cắt chức Từ Ngưng Viên, vì sao không thuận theo việc bầu tôi lên vị trí đó? Nếu tôi điều hành TG Fintech, nhất định sẽ không quên cô và DSM đâu.
Chuyện có lợi cho cả hai như vậy thì sao cô lại chối từ?”, Carlos Khương Vũ nhướng mày, ánh mắt màu nâu khẽ híp lại, lộ vẻ nguy hiểm.
Phù Dung hoàn toàn không để tâm đến dáng vẻ gây áp lực của Khương Vũ.
Cô vươn tay, cầm lấy chiếc muỗng bên cạnh, khẽ khuấy đều cà phê ở trong ly.
Rồi lại cất tiếng hỏi ra một câu không liên quan lắm:
“Anh Vũ đây đang đeo lens mắt nhỉ? Vì sao lại phải đeo lens vậy? Chẳng lẽ màu mắt thật của anh không tiện để người khác nhìn thấy hay sao?”
“Cô Dung đang quan tâm đến đời sống cá nhân của tôi sao?”, Carlos Khương Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Chà, có vẻ câu hỏi của tôi riêng tư quá rồi nhỉ?”, Phù Dung buông muỗng ra, để dòng nước trong ly tự xoay vòng theo quán tính, đối diện với gương mặt của Carlos Khương Vũ mà nói tiếp:
“Vậy tôi hỏi một câu liên quan đến việc hợp tác giữa tôi và anh.
Anh muốn điều hành TG Fintech để làm gì?”
Ánh mắt Phù Dung như xoáy thẳng vào người anh, cảm giác bí bách này khiến Carlos Khương Vũ phải nhíu mày lại.
“Ý cô là sao? Quyền lực thì ai lại chẳng muốn?”
“Vậy sao? Vì sao tôi lại cảm thấy anh Vũ đối với công ty này lại không chỉ đơn thuần là muốn quyền lực nhỉ?”, Phù Dung chống cằm, tỏ vẻ suy tư, rồi dường như vừa mới phát hiện ra một điều gì mà ồ lên một tiếng:
“Tôi nghĩ rằng mục đích thật sự của anh là hủy diệt Từ Gia đúng không?”
Phù Dung nói xong câu này thì vẻ thờ ơ của Carlos Khương Vũ lập tức bị rút sạch mà thay vào đó là ánh mắt sắc bén, gương mặt đanh lại.
“Sao thế? Tôi nói quá đúng rồi nên không lên tiếng được?”, Phù Dung nhoẻn miệng cười đầy châm chọc:
“Vậy nên, Khương Vũ, anh đừng có mà nói rằng muốn hợp tác với tôi.
Một khi anh có mục đích riêng như vậy, tôi e rằng một lúc nào đó anh cũng sẽ kéo tôi chôn cùng với Từ Ngưng Viên mà thôi.
Đúng không?”
“Cô đã biết được những gì?”
Carlos Khương Vũ rít qua kẽ răng mà nói, cả người đều tràn đầy sự giận dữ.
Phù Dung có thể cảm nhận được, người đàn ông này muốn bóp chết cô ngay tại đây.
“Biết chuyện gì cơ?”, Phù Dung ngạc nhiên mà hỏi lại, “À, tôi chỉ là đoán mò vậy thôi.
Không phải đoán trúng rồi chứ?”
“Cô…”, Carlos Khương Vũ đập mạnh lên mặt bàn, sau đó dường như nhận ra bản thân mình đã thất thố.
Hắn ta kìm mình lại, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh ban đầu:
“Tôi không cần biết cô biết được chuyện