Cả người Phù Dung như bị chấn động vì câu nói của Từ Ngưng Viên, trong mắt xoẹt qua tia hoảng loạn.
Yêu ư? “Từ Ngưng Viên, đừng nói nhảm nữa.
Mau buông tôi ra.”
Phù Dung một lần nữa muốn đẩy Từ Ngưng Viên ra mà đứng dậy, nhưng người đàn ông bên dưới vẫn không buông tha.
Anh kéo Phù Dung lại, nhổm người lật cô nằm xuống bên dưới, cả người đè lên trên, gục đầu vào hõm cổ cô.
“Em đang trốn tránh?”
Hơi thở ấm nóng của Từ Ngưng Viên phả lên tai khiến cho Phù Dung cảm thấy khó chịu.
Cả nhiệt độ cơ thể của anh như đang thiêu cháy cô.
“Từ Ngưng Viên, buông ra”, Phù Dung gằn giọng, lực trên tay càng thêm dùng sức.
“Em yêu Mạc Tử Thâm sao?”, Từ Ngưng Viên dùng cả sức nặng của mình đè lên người Phù Dung, không chịu nhúc nhích.
Giọng nói tràn đầy vẻ tủi thân:
“Tôi so với hắn ta có gì thua kém chứ? Vì sao đến cả một cái liếc nhìn em vẫn không chịu dành cho tôi?”
“Anh đứng dậy trước được không hả?”, Phù Dung đẩy mãi không được, cả người bất lực mà than thở, “Anh định đè chết tôi sao?”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nói vậy, dường như thật sự đè Phù Dung ngộp thở.
Anh chống tay, khẽ nhấc người lên một chút, để mặt anh đối diện với mặt Phù Dung.
Ánh mắt của Từ Ngưng Viên ngập tràn sương mù, đầu quay cuồng chóng mặt.
Anh biết là anh bệnh thật rồi.
Phù Dung bị cái nhìn của Từ Ngưng Viên cố định, nó chứa quá nhiều tình cảm.
Cô vội vàng cúi đầu, không muốn bị ánh mắt đó dụ dỗ.
“Giờ phải làm sao thì anh mới chịu buông tôi ra hả?”, Phù Dung bực dọc mà hỏi lại.
Cô đáng lẽ khi nãy nên để anh ta nằm lạnh mà chết luôn cho rồi.
Từ Ngưng Viên nghe câu hỏi của Phù Dung, ánh mắt hơi nhíu lại, dường như đang thật sự suy nghĩ.
Sau đó bỗng dưng Từ Ngưng Viên nở một nụ cười, ngây thơ mà nói:
“Hôn tôi?”
“Cái gì?”, Phù Dung bị lời nói của Từ Ngưng Viên làm cho sợ hãi, “Anh bị điên à?”
“Không chịu sao?”, Từ Ngưng Viên bị Phù Dung mắng, mặt xụ xuống đầy hụt hẫng, “Không chịu thì tôi vẫn cứ giam em ở đây, không cho em đi đâu hết.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì lại một lần nữa đổ ập xuống người của Phù Dung, ôm chặt lấy cô.
Thật ra thì cũng là do tay anh hết sức chống đỡ nỗi rồi, đầu anh đau quá.
“Này, Từ Ngưng Viên, anh có chịu đứng dậy không hả?”
Phù Dung nghiến răng, đập mạnh ở phía sau lưng Từ Ngưng Viên.
Nhưng người đàn ông ở trên người cô vẫn như là một bức tượng, hoàn toàn không phản ứng.
“Này.”
Phù Dung gọi lớn lần nữa, vẫn là không có phản hồi.
Phù Dung nhíu mày, khẽ quay đầu nhìn sang gương mặt đang kề sát cạnh cô.
Gương mặt hai người cách nhau chỉ mấy milimet, hơi thở quấn vào nhau.
Phù Dung ngượng ngùng, cố gắng né đầu mình xa ra một chút, nhưng cũng không được bao nhiêu.
Mắt của Từ Ngưng Viên đã nhắm chặt, hơi thở nặng nề.
Có vẽ đã ngất đi rồi.
Phù Dung cảm thấy chán nản mà thở dài.
Chẳng lẽ tối hôm nay cô phải ngủ ở đây trong cái tư thế này hay sao trời?
Phù Dung ngẩng đầu nhìn trần nhà, cả ngôi nhà yên lặng, chỉ còn tiếng thở Từ Ngưng Viên vang lên.
Phù Dung không thể làm lơ sự hiện diện của anh, một lần nữa quay đầu nhìn về phía gương mặt của Từ Ngưng Viên.
Có vẻ Từ Ngưng Viên ngủ không được ngon, rất đau đớn, chân mày vẫn nhíu chặt lại.
Phù Dung bất giác đưa tay lên mà chạm khẽ vào vùng da đó, vuốt nhẹ theo chân mày của anh để nó giãn ra.
Phù Dung cũng đã từng có khoảng thời gian nằm ngắm nhìn Từ Ngưng Viên ngủ trong cự ly gần thế này.
Hiện tại nhớ lại, dường như đã qua một đời.
Cô và anh ở hiện tại, không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này một lần nữa.
Từ Ngưng Viên là một người rất cố chấp, Phù Dung đương nhiên biết điều đó.
Nhưng cô lại không ngờ đối với việc Từ Ngưng Viên yêu mình lại cố chấp đến mức vứt cả tôn nghiêm để chạy theo cô như thế.
Đối với Từ Ngưng Viên, Phù Dung có yêu, cũng có hận.
Đến cuối cùng là yêu hay hận nhiều hơn, Phù Dung cũng không phân định rõ được.
Tuy nhiên có một điều Phù Dung có thể chắc chắn, hai người bọn họ đã không thể quay lại bên