Từ Ngưng Viên những ngày sau đó vẫn mặt dày mà đu bám ăn nhờ ở đậu tại nhà của Phù Dung.
Anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Phù Dung muốn cái gì anh cũng đều có thể cho cả.
Cô ấy muốn TG Fintech thì anh cứ để cô điều hành thôi.
Dù sao anh cũng không mặn mà gì lắm với việc kinh doanh này.
Chỉ cần Phù Dung thích là được.
Từ Ngưng Viên quyết định xong, mọi chuyện càng trở nên dễ dàng.
Anh không phải là tổng giám đốc của TG Fintech nữa rồi thì càng có thêm nhiều thời gian để ở bên cạnh Phù Dung và Niệm Thâm hơn.
Một ngày ba bữa, Từ Ngưng Viên đều sẽ kiếm cớ đến tìm Phù Dung ăn cơm.
Rảnh rỗi anh lại ở nhà chơi với Niệm Thâm.
Tuy rằng Từ Ngưng Viên không hiểu sao Niệm Thâm vẫn xa lánh anh, có lẽ tính cách duy trì của Phù Dung chăng? Hai mẹ con này vẫn cứ tránh anh như tránh tà vậy á.
“Tiểu Niệm, con cười với chú một cái đi, rồi chú cho con ăn kẹo.”
Từ Ngưng Viên ngồi trước mặt Niệm Thâm, giơ giơ cây kẹo đầy màu sắc trước mặt cô bé, nghiêm túc mà dụ dỗ.
Niệm Thâm đang chơi đồ chơi ở trong tay, liếc nhìn viên kẹo trên tay của Từ Ngưng Viên.
Con bé cũng rất muốn ăn kẹo, nhưng lại nhớ để chuyện lần trước người này mắng bé, Niệm Thâm liền quay mặt đi.
“Con không thèm kẹo này”, Niệm Thâm chu chu môi, giọng ngọng nghịu, “Lát bà sẽ cho con ăn sau.”
“Thế lát con muốn ăn gì? Chú mua cho con ăn nhé?”, Từ Ngưng Viên vẫn chưa chịu từ bỏ việc mua chuộc Niệm Thâm.
“Dạ, không ăn đâu”, Niệm Thâm vẫn lắc đầu nguầy nguậy, một mực không quan tâm đến Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên cảm thấy có chút thất bại.
Anh thế mà không thể dụ nổi một đứa con nít.
Từ Ngưng Viên ôm đầu suy sụp, sau đó mới nhớ tới thứ đồ chơi mà mình mới đặt từ nước ngoài về.
Ánh mắt lập tức sáng lên, anh chạy vội đi một lúc sau quay về với một bộ búp bê ở trên tay.
“Tiểu Niệm, con coi thử chú có gì nè?”
Niệm Thâm ngẩng lên nhìn Từ Ngưng Viên, sau đó lập tức ngạc nhiên.
Đây chẳng phải là thứ mà bé mới nhìn thấy trên tivi hôm bữa hay sao nhỉ? Bộ búp bê công chúa xinh thật xinh luôn.
“Sao nào? Con có muốn chơi cái này không nào?”
Từ Ngưng Viên thấy Niệm Thâm nhìn chăm chú thì liền biết công cuộc dụ dỗ của mình sắp có kết quả rồi.
Anh cười tít mắt, đặt bộ búp bê đến trước mặt Niệm Thâm:
“Con cười với chú một cái, bộ búp bê này liền thuộc về con.”
Từ Ngưng Viên đưa ra yêu cầu.
Niệm Thâm len lén liếc nhìn Từ Ngưng Viên rồi lại nhìn về bộ búp bê.
Môi bé khẽ mím lại, dường như phải đưa ra một lựa chọn rất khó khăn.
Từ Ngưng Viên nhìn bộ dáng này của Niệm Thâm thì càng thêm yêu thích.
Anh cảm thấy Niệm Thâm thật sự rất đáng yêu.
“Sếp.
Sếp.”
Đang lúc Từ Ngưng Viên căng thẳng chờ đợi quyết định từ Niệm Thâm thì Lãnh Khiêm lại chạy xộc vào nhà mà hô lớn.
Từ Ngưng Viên lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn anh ta mà khẽ quát:
“Im lặng.”
Lãnh Khiêm đang chạy gấp gáp, bị Từ Ngưng Viên mắng lập tức thắng lại ở trước mặt anh, bộ dáng sợ sệt.
“Không thấy tôi đang chơi với tiểu Niệm hả? Có chuyện gì lát rồi hẵng nói”, Từ Ngưng Viên không hài lòng khi kế hoạch dụ dỗ của anh lại bị phá vỡ giữa chừng.
Anh cảm thấy Niệm Thâm sắp đồng ý rồi thì lại bị Lãnh Khiêm xen ngang.
“Sếp.
Chuyện này… hơi gấp đó ạ”, Lãnh Khiêm khó khăn mà nói, vẻ mặt đầy khó xử.
Từ Ngưng Viên thấy Lãnh Khiêm không chịu rời đi mà lại tiếp tục nói lại thì cả người lạnh đi.
Ánh mắt giận dữ nhìn thẳng về phía Lãnh Khiêm.
Lãnh Khiêm chỉ có thể đứng hứng chịu sự tức giận của Từ Ngưng Viên.
Anh cảm thấy thật hết cách, ai bảo anh lại có một người sếp thất thường như Từ Ngưng Viên chứ.
Nhưng chuyện này thật sự không thể để sau được mà.
Hu hu.
Từ Ngưng Viên trừng mắt một lúc, Lãnh Khiêm vẫn đứng ngay ngắn.
Từ Ngưng Viên rút cuộc cũng phải chấp nhận, anh thở dài rồi quay lại nhìn Niệm Thâm, dịu dàng mà nói:
“Coi như con đồng ý cười với chú rồi nhé.
Hiện tại chú có việc gấp phải đi.
Hôm khác con phải cười với chú đó.”
Từ Ngưng Viên chơi ăn gian mà lừa gạt Niệm Thâm ngây ngơ.
Anh tự quyết định xong thì vỗ nhẹ đầu con bé một cái rồi bước ra ngoài cùng với Lãnh Khiêm, gương mặt