Phù Dung cảm thấy bữa ăn hôm nay là bữa ăn khó nuốt nhất của cuộc đời cô. Cổ họng cô khô khốc. Phù Dung cố giấu đi bàn tay bị thương của mình vì sợ bà Nghiêm thấy lại tiếp tục kiếm chuyện trách mắng cô nữa. Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, bà Nghiêm rời bàn ăn trước. Phù Dung biết thân biết phận của mình mà ở lại dọn dẹp. Cô mặc kệ bàn tay bị phỏng sưng tấy của mình, khệ nệ bưng chén dĩa vào trong bồn rửa chén.
Bỗng dưng phía sau Phù Dung vang lên tiếng bước chân, cô còn chưa kịp quay người lại thì bàn tay đã bị nắm lấy một cách thô bạo. Người đàn ông cao lớn nắm chặt tay Phù Dung, kéo đến dưới vòi nước rồi xả nước thật mạnh.
“Shit. Từ Ngưng Viên. Anh đang làm gì vậy hả?”, Phù Dung bị đau không nhịn được mà thô lỗ mắng, “Anh điên rồi sao?”
Cô vội vàng rụt tay về mà xem xét chỗ bị bỏng. Từ Ngưng Viên không hề để ý đến vết thương ở trên tay Phù Dung. Hành động của anh ta khiến cho phần da phồng rộp bị vỡ. Vết bỏng vừa bớt đau một chút giờ đây trở nên trầm trọng hơn. Phù Dung đau đến điếng người, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Cô la hét cái quái gì?”, Từ Ngưng Viên bị quát liền nhăn mặt tức giận, “Không phải khi nãy ở bàn ăn cô còn nhìn tôi với vẻ oán trách không quan tâm chăm sóc đến cô sao? Tôi không muốn người ta nói mẹ tôi bạo hành cô. Bà ấy vô tình khiến cô bị bỏng, tôi đem cô đi xối nước lạnh để bớt đau coi như là huề. Vậy mà cô còn dám cao giọng với tôi?”
Từ Ngưng Viên nói giống như anh đang giúp Phù Dung làm một việc tốt lắm vậy. Phù Dung nghe anh ta nói vậy xong, nhìn vết bỏng trở nên bung bét trên mu bàn tay mình. Hiện tại cô khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Đây là Từ Ngưng Viên đang có ý tốt giúp cô sao? Mẹ kiếp. Vậy cô thà rằng anh ta đừng tốt với cô thì hơn. Lòng tốt này của anh cô nhận không nổi.
“Vâng. Tôi rất cám ơn lòng tốt của Từ đại thiếu gia đây”, Phù Dung nghiến răng mà nói bằng một giọng chế giễu, “Giờ thì phiền anh tránh ra một bên giúp tôi. Tôi còn phải rửa chén.”
Phù Dung trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên. Sau đó cô đẩy mạnh người của anh ta sang một bên mà bắt đầu rửa chén. Cơn đau trên tay trở nên tê dại, Phù Dung mặc kệ vết thương. Cô hiện tại như một đứa cùi không sợ lở rồi. Từ Ngưng Viên đúng là kiếp nạn của cô. Phù Dung hiện tại chỉ muốn mau mau làm cho xong việc nhà sau đó về lại căn phòng nhỏ của mình để liếm láp vết thương. Cô không nhìn nổi bản mặt người đàn ông này nữa rồi.
Từ Ngưng Viên bị Phù Dung đẩy sang một bên thì cực kỳ tức giận. Anh có lòng tốt đến xem vết thương của cô nàng mà lại bị đối xử như vậy?
“Đồ thứ không biết tốt xấu.”
Từ Ngưng Viên bỏ lại một câu mắng với người con gái chỉ chăm chăm vào bồn rửa chén rồi bỏ đi trở về phòng làm việc. Anh cảm thấy Nhạc Thanh Dao này không những kiêu căng, hống hách mà còn giả tạo.
Những ngày tháng về sau của Phù Dung ở nhà của Từ Ngưng Viên càng lúc càng thảm hơn nữa. Ban đầu khi cô bước vào căn nhà này của Từ Gia thì chỉ có một mình Từ Ngưng Viên hành hạ, sai bảo cô. Giờ thì hay rồi, mẹ của Từ Ngưng Viên trở về. Phù Dung