“Rầm.”
Khi Phù Dung đang ở giữa lằn ranh của sự sống và cái chết thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn. Cánh cửa phòng làm việc chợt bật mở. Lực siết trên cổ cô được buông lỏng. Gã đàn ông ăn cắp dữ liệu bị đá ra xa khỏi người của Phù Dung.
“Khụ khụ.”
Phù Dung được giải thoát liền ôm ngực mà ho khan. Cổ họng giống như có ngọn lửa bên trong, đau rát, trên cổ hằn lên những vệt đỏ đáng sợ.
Phù Dung hít thở một cách khó khăn rồi ngẩng đầu lên quan sát tình hình trước mặt. Người vừa lao vào căn phòng này là Từ Ngưng Viên, hiện tại anh ta đang đánh đấm tới tấp vào mặt của tên ăn cắp dữ liệu. Bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, bảo vệ túa vào. Phù Dung thở phào nhẹ nhõm. Chuyện ngày hôm nay cũng kết thúc rồi đi.
Cô tự chống tay xuống sàn mà lồm cồm bò dậy. Từ Ngưng Viên cũng đã dừng lại việc đánh tên người xấu, anh nắm cổ áo của hắn quăng thẳng qua cho người bảo vệ trói lại mang đi. Sau đó thì đứng phủi phủi tay giống như đã chạm phải vật gì giơ bẩn lắm vậy.
“Khụ…”
Bên trong cổ họng khó chịu, Phù Dung ho khẽ một tiếng liền lập tức thu hút ánh nhìn của Từ Ngưng Viên. Anh ta liếc nhìn sang cô, sau đó nhíu chặt mày.
“Sao cô lại ở đây?”, Từ Ngưng Viên khó chịu mà hỏi.
“Tôi… tình cờ đi ngang qua đây”, Phù Dung khục khặc trả lời Từ Ngưng Viên, trong lòng có chút chột dạ. Cô cũng không thể nói vì muốn trốn về nhà mà lang thang ở đây đâu nhỉ?
“Thấy người lạ xâm nhập mà cũng không biết bỏ chạy đi báo bảo vệ?”
Gương mặt nhăn nhó của Từ Ngưng Viên vẫn chưa hề giãn ra một chút nào. Anh ta liếc nhìn Phù Dung đầy vẻ chán ghét rồi thốt ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
Phù Dung mở mắt cực lớn mà nhìn Từ Ngưng Viên, sững sờ. Nếu không có cô vô tình phát hiện ra người này thì có thể dữ liệu đã bị sao chép xong rồi để hắn cao chạy xa bay rồi nhỉ? Rõ ràng là cô vừa mới làm việc tốt giúp công ty của Từ Ngưng Viên mà đúng không? Nhưng cô lại bị anh ta mắng?
“Từ Ngưng Viên. Tôi vừa giúp anh và công ty tránh được việc bị đánh cắp dữ liệu đó. Trong máy tính đó có dữ liệu bí mật về phần mềm mà anh định giao cho DSM đúng chứ? Tôi giúp anh, anh không khen thưởng thì thôi. Tại sao còn mắng tôi hả?”, Phù Dung không cam tâm mà hỏi lại.
“Ai mượn cô xen vào chuyện của tôi chứ? Là do cô ngu ngốc nên mới bị tên đó bóp cổ vậy mà nói là giúp tôi. Còn nữa ai cho phép cô bước vào phòng tôi? Lần sau để tôi bắt gặp cô lén vào phòng tôi một lần nữa thì đừng trách tôi độc ác”, Từ Ngưng Viên hung dữ nhìn Phù Dung cảnh cáo. Sau đó thì lạnh lùng bỏ đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
“Ha.”
Phù Dung hô lên một tiếng trong bàng hoàng. Cô cảm thấy chưng hửng, cổ họng lại đau nhói đến nuốt nước bọt cũng khó khăn. Phù Dung cảm thấy Từ Ngưng Viên rõ ràng là một thằng điên. Nhưng có một điều cô đồng ý với anh ta. Cô đúng là ngu rồi mới đi giúp một người như Từ Ngưng Viên. Lần sau đừng hòng cô ra giúp đỡ gì nữa hết. Đáng lẽ khi nãy cô cứ làm như không thấy gì mà bỏ đi ngang qua phòng làm việc của Từ Ngưng Viên là được rồi. Phù Dung tức giận dậm chân thật mạnh sau đó cũng bước ra khỏi phòng làm việc của Từ Ngưng Viên mà trở về nhà.
Phù Dung về nhà