“Ngưng Viên, anh phải tin em. Không phải em làm chuyện này đâu”, Ánh Vân vừa khóc vừa nói lớn.
Phù Dung bị câu nói này làm cho tò mò, cô bèn lẻn vào bên trong để xem có chuyện gì xảy ra. Những người nhân viên đứng tụ tập xì xào bàn tán. Ở giữa phòng là Ánh Vân đang giàn dụa nước mắt, bên cạnh là Từ Ngưng Viên đang đứng bộ dáng lạnh lùng.
Phù Dung cảm thấy khó hiểu với khung cảnh trước mặt. Cô mới ngủ một giấc thôi mà đã xảy ra chuyện gì rồi? Không phải bình thường Từ Ngưng Viên rất sủng ái cô nàng Ánh Vân này sao? Hôm nay cô nàng lại quậy ra trò gì mà khiến Từ Ngưng Viên trưng ra bộ mặt ma quỷ như thế kia.
“Ngưng Viên, anh biết rằng em sẽ không phản bội anh và công ty mà đúng không? Em đã làm việc với anh lâu như vậy rồi, chẳng lẽ em lại vì một cái phần mềm nhỏ nhoi như vậy mà lại hủy hoại tiền đồ công việc của mình sao? Em không có ngốc như vậy đâu.” Ánh Vân lại tiếp tục nói trong nước mắt.
Câu nói này như giúp cho Phù Dung biết được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Chậc chậc, chắc lại là liên quan cái dữ liệu phần mềm chuẩn bị giao cho DSM đúng không? Cái phần mềm này đúng thật là quá xúi quẩy rồi thì phải, cứ gặp trục trặc liên tục.
Phù Dung lắc đầu chán nản mà nghĩ. Sau đó quay lưng rời đi ra khỏi căn phòng này. Cô không muốn ở lại đây xem trò vui gì đâu, mắc công lại dính dáng gì đến nó nữa thì khổ.
“Em biết rồi. Là cô ta. Chính là cô ta.”
Đang lúc Phù Dung bước đi được khoảng hai bước thì Ánh Vân ở phía sau lưng cô lại hét lớn lên. Trong lòng Phù Dung giật thót, đừng nói hai từ “cô ta” trong miệng Ánh Vân là đang nói đến cô nha. Lạy trời là không phải đi. Phù Dung thầm khấn cầu, bàn chân lại gian nan bước thêm một bước.
“Nhạc Thanh Dao, cô đứng lại cho tôi. Đến giờ phút này mà cô còn muốn chạy hả?”
Ánh Vân lại hét lên một lần nữa, và lần này thì nêu đích danh tên Nhạc Thanh Dao. Sau đó cô nàng chạy lại lôi kéo Phù Dung vào giữa phòng, đứng đối diện với Từ Ngưng Viên. Phù Dung hoàn toàn đơ ra không hiểu chuyện gì hết. Cái quái gì đây trời? Cô chỉ trốn việc ngủ một buổi thôi mà, có làm gì đâu mà bị bắt đến hỏi tội với sếp tổng cơ chứ?
“Ngưng Viên. Là cô ta, lúc sáng em đưa máy của em cho cô ta đem đi sửa”, Ánh Vân vội vàng chỉ về Phù Dung mà nói.
Từ Ngưng Viên khẽ liếc qua, khi nhìn thấy người mà Ánh Vân đang nói đến đúng là ‘Nhạc Thanh Dao’ thì khẽ nhíu mày.
“Lúc sáng cô sử dụng máy của Ánh Vân?”, Từ Ngưng Viên nhìn Phù Dung mà hỏi.
“Đúng. Chính là cô ta, lúc em đưa máy tính còn có mọi người ở trong phòng có thể làm chứng. Ai cũng đều thấy cả”, Phù Dung chưa kịp trả lời thì Ánh Vân đã tranh nói trước.
Phù Dung cảm thấy rất phiền muộn. Nếu cô biết trước Ánh Vân định lôi cô vào cuộc thì có chết cô cũng không dám bước vào căn phòng này để hóng chuyện rồi. Đáng ra khi nãy Phù Dung nên đi thẳng về hướng toilet luôn, không nên quẹo vào đây thì đúng hơn. Người ta nói tò mò giết chết mèo. Hiện tại Phù Dung cảm thấy mình đúng là con mèo đó rồi.
“Đúng là sáng nay tôi có nhận máy của cô ta mang đi sửa. Có chuyện gì?”, Phù Dung thở dài, nhìn Từ Ngưng Viên mà trả lời cho câu hỏi của anh.
“Hừ. Vậy thì cũng chính cô tiết bộ bí mật công ty ra bên ngoài?”, Từ Ngưng Viên trầm giọng hỏi lại, ánh mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.
“Cái gì?”, Phù Dung lập tức hét lớn. Cơn buồn ngủ còn vương lại một chút khi nãy giờ đã bay sạch, “Anh nói tiết lộ bí mật gì cơ? Tôi không có.”
“Sáng nay dữ liệu an ninh ghi nhận có người cố gắng gửi toàn lộ thông tin liên