“Cô đang làm gì vậy hả?” Từ Ngưng Viên gầm lên, đưa tay nắm chặt lấy tay của Phù Dung, ngăn cản hành động của cô lại. Ánh mắt của Từ Ngưng Viên đục ngầu, chứa đầy dục vọng không được thỏa mãn.
Phù Dung thấy được sự giằng co trong mắt Từ Ngưng Viên rất rõ. Cô có thể cảm nhận được anh ta yêu cô. Nếu không thì Từ Ngưng Viên đã chủ động đẩy cô ra từ lâu. Nếu không, Từ Ngưng Viên cũng đã không đứng ra bảo vệ cô, ghen tuông với cô. Nếu không thì Từ Ngưng Viên cũng đã chẳng để cô chạm vào người anh.
Thế nhưng anh ta vẫn còn kiêng dè điều gì đó, không muốn đối xử tốt với cô, càng không muốn thừa nhận tình yêu của anh. Rốt cuộc trong lòng Từ Ngưng Viên đang chất chứa điều gì chứ? Thật sự vì mối hận của đời trước sao?
Phù Dung nhìn vào ánh mắt phức tạp đó của Từ Ngưng Viên, cười rộ lên, nụ cười khiến gương mặt của cô càng thêm kiều mị. Cô bỗng dưng muốn kéo Từ Ngưng Viên bước qua khỏi cái ranh giới anh tạo ra giữa cô và anh, muốn anh phải cùng trầm luân với cô.
Phù Dung cúi đầu xuống, chiếc lưỡi nhỏ thè ra liến lên mu bàn tay của người đàn ông. Thứ ấm nóng trên tay khiến Từ Ngưng Viên như bị bỏng, anh vội vàng rụt tay về. Phù Dung không còn bị ngăn cản, lại tiếp tục vụng về mà cởi bỏ thắt lưng của Từ Ngưng Viên.
Động tác vụng về không có chút kinh nghiệm đó của cô càng khiến cho Từ Ngưng Viên trở nên mất đi khống chế.
“Chết tiệt.”
Từ Ngưng Viên rủa thầm một tiếng. Đứng bật dậy, bế bổng cả người Phù Dung lên, ném cô lại xuống giường lớn. Cả thân hình người đàn ông đè hẳn lên người Phù Dung, cắn nuốt bờ môi của người con gái, cướp lấy hơi thở của cô.
Sau một nụ hôn cuồng nhiệt, Từ Ngưng Viên tức giận hỏi Phù Dung trong tiếng thở dốc:
“Cô đối với đàn ông nào cũng nhiệt tình như thế này à?”
Phù Dung bị nụ hôn của Từ Ngưng Viên khiến cho mù mị đầu óc. Cô không đáp lời mà chỉ cười ngây ngô.
Từ Ngưng Viên không nghe Phù Dung trả lời thì càng trở nên tức giận hơn. Anh cúi xuống lần nữa hôn thật sâu lên môi của Phù Dung như muốn trừng phạt. Nhưng cũng như muốn giải tỏa những khát khao, ham muốn của chính bản thân mình. Anh muốn cô.
Từ Ngưng Viên đưa tay ra sau cởi khóa kéo, bộ váy sexy nhanh chóng trượt khỏi người của Phù Dung. Thân thể người con gái nhỏ bé lập tức hiện rõ trong mắt của anh. Ánh mắt của Từ Ngưng Viên trở nên tối tăm. Anh tiếp tục luồn vào bên trong lớp áo lót, phủ lên nơi đẫy đà của cô, xúc cảm nơi bàn tay khiến anh càng thêm kích thích.
Phù Dung trở nên mê man, từng động tác của Từ Ngưng Viên đều khiến cho cô không thể chống đỡ nổi. Nơi bụng dưới dâng lên một cảm giác khó diễn tả. Phù Dung cảm thấy cơ thể này hình như không còn là của mình nữa. Cả người nhũn đi, để mặc cho Từ Ngưng Viên nhào nặn.
“A.”
Đột ngột dưới thân trở nên đau rát, cơ thể như bị xé rách. Phù Dung hét lớn lên, nước mắt tuôn ra như suối.
“Cô…”
Từ Ngưng Viên cũng cùng lúc đó cảm nhận được đau đớn. Anh dừng hẳn động tác của mình lại, không tin nổi mà nhìn người con gái đang đau đớn dưới thân mình. Nơi nào đó vẫn đang siết chặt lấy anh.
Anh muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không biết nói gì. Từ Ngưng Viên chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn cơn ham muốn lại để Phù Dung có thể làm quen, thích nghi. Anh nhẫn nhịn đến mức trán bắt đầu đổ mồ hôi hột, thế nhưng cô nàng nào đó vẫn không hề biết điều.
“Đau… đau quá.”
Phù Dung bật khóc nức nở. Cô ngọ nguậy thân người muốn trốn thoát khỏi Từ Ngưng Viên. Thế nhưng hành động này càng khiến cô nàng trở nên đau đớn hơn, càng khiến cho Từ Ngưng Viên trở nên khó kiềm chế hơn nữa.
“Ư…”
Từ