Một đêm ân ái qua đi, Phù Dung tỉnh dậy với thân thể đau nhức. Người đàn ông bên cạnh đang ôm chặt lấy cô mà ngủ say. Phù Dung không dám nhìn mặt của Từ Ngưng Viên, lén lút mà chuồn khỏi vòng tay của anh, chui vào toilet rồi ôm đầu, khủng hoảng. Hôm qua cô điên thật rồi. Cô điên rồi mới dám làm ra chuyện như vậy. Nếu mẹ cô mà biết được chắc chắn sẽ đánh chết cô quá.
Phù Dung vừa nghĩ đến đó thì mặt mũi trở nên tái mét. Hôm qua cô say rượu rồi dụ dỗ Từ Ngưng Viên. Nói thật lòng thì cô không ngờ mọi chuyện lại có thể đến mức này, cô chỉ muốn thử Từ Ngưng Viên thôi. Không ngờ anh ta lại trầm luân thật. Những hình ảnh nóng bỏng ngày hôm qua lại hiện lên, tim Phù Dung đập thình thịch, mặt đỏ như gấc. Phù Dung lắc lắc đầu để xua đi những hình ảnh người lớn rồi vội vàng xả nước, tắm rửa qua loa.
“Tắm xong rồi à?”
Lúc Phù Dung quấn khăn tắm bước ra khỏi toilet thì đã thấy Từ Ngưng Viên ung dung ngồi trên ghế. Anh thấy cô thì bỏ laptop sang một bên, cầm lấy bọc đồ mà bước gần đến.
“A. Tôi về phòng thay quần áo nhé. Lát gặp lại sau. Bye.”
Phù Dung lùi về sau một bước, rồi vội vàng né tránh Từ Ngưng Viên mà chạy ra khỏi cửa phòng. Phòng của Phù Dung và Từ Ngưng Viên sát bên cạnh nhau, cô cứ thể quấn mỗi khăn tắm mà chạy đi.
Bàn tay giơ ra giữa không trung của Từ Ngưng Viên khựng lại. Người con gái khi nãy ở trước mặt anh đã biến mất như một cơn gió. Anh nhìn xuống bọc quần áo mới đã chuẩn bị cho Phù Dung mặt trở nên đen thui.
“Hừ.”
Từ Ngưng Viên hừ lạnh một tiếng, tức giận ném thẳng bọc đồ vào giỏ rác. Sau đó bước thẳng vào nhà tắm, tiếng nước rào rào, mạnh bạo như tâm trạng bức bối của anh lúc này.
Hôm nay Từ Ngưng Viên có hẹn đến xưởng sản xuất của đối tác để khảo sát. Xưởng nằm ở một vùng ngoại ô thuộc tỉnh Gangwon, để đến được đó thì phải băng qua con đường đèo Misiryeong.
Suốt cả chặng đường đi Từ Ngưng Viên và Phù Dung không nói chuyện với nhau câu nào. Từ Ngưng Viên vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng, gương mặt băng giá của mình. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy trán anh có chút nhăn lại, tâm trạng không vui vẻ.
Phù Dung thì trái lại, cô cảm thấy rất vui vẻ. Phù Dung đối xử với Từ Ngưng Viên giống như bình thường, coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Dù sao cô cũng chẳng dám hy vọng gì nhiều Từ Ngưng Viên có thể chịu trách nhiệm hay đối xử tốt với cô. Nếu nói ra vấn đề đó thì càng trở nên ngượng ngùng hơn mà thôi.
“Rầm.”
Trên con đường vắng vẻ, bỗng vang lên một tiếng động lớn. Xe của Từ Ngưng Viên bị húc mạnh từ phía sau.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Phù Dung hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng ngoái đầu lại phía sau quan sát. Một chiếc xe jeep màu đen đầy hung tợn đang đuổi theo sát bọn họ.
“Sao bọn họ lại tông vào xe của chúng ta? Làm sao bây giờ?”
Phù Dung trở nên gấp gáp, vô thức nắm lấy cánh tay của Từ Ngưng Viên mà hỏi. Cô chưa bao giờ gặp cảnh tượng này cả, những thứ này Phù Dung chỉ thấy qua trên phim ảnh mà thôi. Cảm giác bị tông mạnh vào đuôi xe không dễ chịu chút nào đâu, mặt mũi của Phù Dung đã trắng bệch vì sợ hãi.
“Im lặng. La hét cái gì mà la hét.”
Từ Ngưng Viên nạt lớn khiến Phù Dung im bặt. Thế nhưng bàn tay vẫn nắm chặt cánh tay của anh, không dám buông ra.
Bên tai không còn tiếng la phiền phức của người con gái, Từ Ngưng Viên đã có thể tập trung mà quan sát. Mắt anh híp lại, nhìn vào kính chiếu hậu. Nhìn sơ qua chiếc xe này có vẻ như là của dân đánh thuê chuyên dụng. Rốt cuộc người nào muốn truy sát anh