Phù Dung không đáp lời lại câu nói của Từ Ngưng Viên mà tiếp tục ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Từ Ngưng Viên bảo cô phải tin anh ta? Việc Nhạc Thanh Dao là nguyên nhân hại chết em trai, Từ Ngưng Viên thật sự không để tâm đến sao? Phù Dung thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
Từ Ngưng Viên không đi làm mà giữ lời đưa Phù Dung đến bệnh viện thăm bà Dung Hoa. Anh cùng nắm tay cô đi vào bệnh viện. Phù Dung ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đưa tay nắm lấy bàn tay xương xẩu của bà Dung Hoa, khẽ vuốt ve.
“Mẹ em sẽ mãi như thế này sao?”
Từ Ngưng Viên nhìn thấy động tác tỉ mỉ của Phù Dung liền hiểu rõ tình cảm của cô đối với người mẹ nuôi này quả thật rất lớn.
“Không đâu. Mẹ sắp tỉnh lại với tôi rồi.”
Phù Dung lắc đầu, phủ nhận câu nói của Từ Ngưng Viên. Đôi mắt nhìn vào gương mặt người phụ nữ ở trên giường đầy trìu mến.
Từ Ngưng Viên nghe câu nói đầy tính cố chấp và chắc chắn của Phù Dung thì lại không biết nói gì tiếp nữa. Anh có cảm giác khi cô gái này ở bên cạnh mẹ nuôi thì anh dường như chẳng còn chút tồn tại nào cả. Trong lòng Từ Ngưng Viên dâng lên khó chịu, nhưng cũng chỉ đành thở dài.
“Anh sẽ nhờ người tìm kiếm bác sĩ tốt nhất trên thế giới để điều trị cho bà. Em cứ yên tâm nhé?”
Từ Ngưng Viên bước đến, đưa tay vuốt nhẹ trên mái tóc của Phù Dung. Giọng nói đầy cưng chiều và yêu thương. Tim của Phù Dung khẽ trật một nhịp, bàn tay nắm lấy tay bà Dung Hoa siết lại chặt hơn.
Từ Ngưng Viên ở lại bệnh viện một lúc thì ra về, công ty có chuyện cần anh giải quyết. Phù Dung còn muốn ở riêng với bà Dung Hoa thêm một lúc nên vẫn ở lại.
“Mẹ à, người đàn ông khi nãy trong phòng này là người chồng trên danh nghĩa của con đó”, Giọng nói Phù Dung có chút vui vẻ, ánh mắt lóe lên tia cười tinh nghịch, “Con giấu mẹ kết hôn rồi đấy. Mẹ có tức giận không? Mẹ dậy đánh con nhé?”
Trong phòng bệnh vẫn chỉ là một mảnh yên lặng, ngoài những tiếng tít tít của máy móc ra thì chẳng vang lên giọng nói nào phản hồi lại Phù Dung.
Ánh mắt của Phù Dung rũ mắt xuống. Cô ghé đầu lên giường bệnh, ôm lấy tay của mẹ cô. Trong lòng Phù Dung cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất mâu thuẫn.
“Mẹ à, con có nên nói ra thân phận này của mình là giả với Từ Ngưng Viên không? Nếu như vậy thì chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề khúc mắc của mẹ anh ấy rồi sao? Nhưng như thế thì con lại thất tín với Nhạc Thanh Dao rồi. Con đã nhận lời của cô ấy, không thể giữa chừng không làm nữa đúng không? Mẹ, mẹ nói xem con phải làm sao giờ?”
Phù Dung cứ cứ lẩm nhẩm một mình, lúc thì như nói với bà Dung Hoa, lúc thì như nói với chính bản thân mình. Nhưng đến cuối cùng Phù Dung vẫn chẳng có được một đáp án nào cho những rắc rối mà cô đang gặp phải cả.
Phù Dung ở bệnh viện đến tối mới rời khỏi. Bước ra khỏi bệnh viện, đường phố có chút đìu hiu, Phù Dung quyết định đi bộ một lúc. Cô cảm thấy lúc này cần phải đi loanh quanh đâu đó, để gió thốc vào mặt. Có khi như thế Phù Dung sẽ tìm được hướng giải quyết tốt nhất cho mọi chuyện.
Lúc Phù Dung đi ngang qua một chỗ đường phố rộng lớn, con hẻm bên hông lại rộn ràng khác hẳn. Nơi đây là nơi của những quán bar, những quán nhậu, nơi mà người ta chạy vào để uống rượu cho quên đi mọi thứ trên đời. Bước chân Phù Dung đi ngang qua đó rồi khẽ khựng lại. Không phải Phù Dung muốn ghé vào đó, mà bởi hình bóng hình người đàn ông đang nằm vật ra trên đường, bộ dạng cực kỳ thảm hại.
Phù Dung liếc nhìn một cái, suy nghĩ ba giây, sau đó làm như không có chuyện gì mà tiếp tục đi thẳng.
“Nhạc Thanh Dao.”
Giọng nói khàn khàn của Mạc Tử Thâm vang lên phía sau, trói buộc bước chân của Phù Dung không thể